Quy Dã - Kim Vụ

Chương 49: Giám đốc Hứa khách sáo rồi

Trước khi khai giảng tháng chín, Thẩm Thanh Đường đã đến nước Anh sống một mình được một tháng.

Cô thích nghi với cuộc sống ở đây nhanh hơn cô tưởng tượng. Hồi tháng năm cô điền xong đơn chọn phòng của trường, chọn phòng hai người, bạn cùng phòng của cô là một nữ sinh gốc Hoa. Cô bạn ấy sẽ quay lại quá trình học tập và cuộc sống sinh hoạt ở trường đại học, sau đó đăng video và ảnh nhật ký lên mạng. Cô bạn ấy là một blogger nhỏ, có hai trăm ngàn người hâm mộ, tính cách hoạt bát vui vẻ, cách nói chuyện thẳng thắng nhưng  hòa đồng. Ký túc xá ở gần trung tâm thành phố, đi lại thuận tiện, trong phòng có đầy đủ tiện nghi, phòng giặt và phòng bếp dùng chung.

Thẩm Thanh Đường mua một lượt quần áo mới cho mình, chú trọng vào sự thoải mái vì thế đa số cô đều chọn giày thể thao. Cô đã tập được thói quen chạy bộ vào buổi sáng, hoặc sẽ đến phòng tập thể dục với bạn bè. Tập sống lành mạnh và có kỷ luật. Phần lớn thời gian vẫn sẽ dành cho việc học. Như trước đây nơi cô dành nhiều thời gian nhất vẫn là thư viện. Giảng đường, lớp học mở, các buổi họp chuyên ngành đều được cô xếp kín lịch trình. Ngoài giờ học, cô cũng tham gia các hoạt động xã hội như chèo thuyền vào những buổi chiều rảnh rỗi. Dáng người Thẩm Thanh Đường cao, cộng thêm nước da trắng nên dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng sẽ có rất nhiều người khen cô xinh đẹp, người tỏ tình với cô chỉ thêm không bớt. Cô của trước kia sẽ lo sợ bất an, nhưng giờ đây cô đã bình tĩnh chấp nhận lời khen và lịch sự từ chối lời tỏ tình.

So với con người hay lo lắng sợ hãi trước đây, luôn luôn cần rất nhiều thời gian để tìm lời từ chối, lo lắng nếu dùng từ ngữ không đúng sẽ làm tổn thương đến đối phương thì giờ đây cô đã thoải mái hơn rất nhiều.

Bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ vững như bàn thạch của cô còn cho rằng tiêu chuẩn của cô quá cao, không để ai vào mắt, còn tự hỏi cứ như thế này mãi thì không biết có ai mới có thể lọt vào mắt xanh của cô được.

Cô mỉm cười, nói có.

Đã xuất hiện rồi.

Cô kết bạn nhiều hơn, nghe bạn bè phàn nàn hoặc tán gẫu về những chuyện thú vị ở trường. Sau kỳ thi, cô và nhóm bạn của mình sẽ tự lái xe đi dạo phố, mua một bó hoa, hoặc sẽ đến trung tâm thành phố hoặc đến thành phố lân cận; đôi khi chỉ đến để thử một món ăn ngon nào đó.

Cuộc sống phong phú bận rộn, cô dựa theo kế hoạch riêng tiến lên từng bước, làm những điều đúng đắn khiến bản thân trở nên ưu tú, dũng cảm và độc lập. Chuyện mà Thẩm Thanh Đường trước đây không dám làm, cô sẽ làm hơn nữa còn làm rất tốt. Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh, cô sẽ nhìn chăm chú vào khoảng không tối tăm. Có một nơi luôn trống rỗng, dù cô có sắp xếp thời gian kín đến mức nào cũng không thể lấp đầy khoảng trống đó.

Sinh nhật lần thứ nhất ở Anh, cô không nói, đến chiều ngày hôm đó bạn bè cô mới biết, vội vàng đặt một chiếc bánh kem đến nhà hàng, cũng như mọi lần, chơi đến tối mới kết thúc.

Tửu lượng của Thẩm Thanh Đường đã khá hơn, cô đã luyện tập rất nhiều, cảm giác lâng lâng cũng hay ho. Cô không vội quay về ký túc xá, chỉ chậm rãi đi dọc theo dãy đèn đường, có ai đó trước mặt cô, bóng đen trải dài dưới ánh đèn dường, thon dài và kỳ ảo, cô chỉ ngơ ngác nhìn.

Nếu như cô đi nhanh thêm một chút, cô sẽ giẫm lên cái bóng của người ta.

Về đến ký túc xá, bạn cùng phòng của cô đang biên tập video, nghe tiếng động nên đi từ trong phòng ra, cầm theo một hộp quà đưa cho cô: “Có một anh đẹp trai tặng cậu, cậu không ở đây nên tớ nhận thay.”

Thẩm Thanh Đường hỏi: “Ai vậy?”

“Không quen, chưa gặp trong trường, lúc đó anh ta đeo khẩu trang, không nhìn thấy rõ mặt nhưng từ đôi mắt, khuôn mặt, dáng người, quần áo thì không khó để đoán được chắc chắn là một anh đẹp trai.” – Bạn cùng phòng ngáp một cái: “Có lẽ là người theo đuổi cậu.”

Cô ấy đã quen với việc này, mặc dù Thẩm Thanh Đường không đồng ý với ai nhưng người theo đuổi vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

“Cám ơn.”

Thẩm Thanh Đường cầm hộp quà đi về phòng, sau khi tắm rửa thay đồ ngủ. Lúc đang chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng bị bạn cùng phòng mở ra, cô ấy dựa vào khung cửa một cách quyến rũ khoanh tay, nhướng mày nhìn Thẩm Thanh Đường, cười cười nói: “Cậu đoán xem tớ chụp được cái gì?”

“Hả?”

“Anh đẹp trai thần bí tặng quà cho cậu á.” – Bạn cùng phòng đưa máy chụp hình qua, ngồi xuống giường, mở video được camera quay lại. Lúc đó để quay cảnh đi vào phòng nên cô ấy đã đặt giá ba chân trước cửa, cô ấy không bao giờ lộ mặt nên camera hơi nghiêng xuống dưới để chỉ thấy mỗi dáng người.

Vì vóc dáng người đó cao, nên trong ống kính chỉ quay được đôi chân dài, quần tây thẳng tắp và một đôi giày da đen bóng, bàn tay buông thõng tự nhiên, làn da trắng lạnh, khớp ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ.

“Lúc mở cửa tớ bị dọa hết hồn, còn tưởng anh ta gõ nhầm phòng nhưng rất khó để không nhìn, tớ hỏi anh ta tìm ai, ngay khoảnh khắc đó tên cho con chúng tớ sau này tớ cũng đặt xong rồi. Giọng anh ta rất hay, trả lời “Thẩm Thanh Đường”, lòng tớ chùng xuống, ok, tớ không có cửa.”

“Có điều ít quá, giọng nói này không đủ tớ nghe.”

“Không hề nói quá, mấy cái người theo đuổi kia cậu từ chối thì tớ cũng hiểu, nhưng người này, nếu cậu còn từ chối, tớ…thật sự tớ không hiểu nổi luôn, cậu có phải hơi quá đáng không vậy, đạo đức cậu ở đâu, anh ta ở đâu, còn cách thức liên lạc nữa.”

“……..”

Bạn cùng phòng kích động lải nhải liên hồi, Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm bàn tay kia đến ngơ ngác, hồi lâu cũng không trả lời, sau cơn hưng phấn bạn cùng phòng của cô dừng lại, hỏi cô đang nghĩ gì.

Thẩm Thanh Đường hoàn hồn, trả máy chụp hình lại cho cô ấy, cười nói đúng là rất đẹp trai.

“Đúng đúng, mỗi bàn tay thôi đã đủ yêu chết luôn!”

Bạn cùng phòng tò mò hỏi: “Cậu biết là ai không?”

Thẩm Thanh Đường nhìn bạn cùng phòng, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, cô chỉ cười và nói, là một người bạn, một người phải rất lâu nữa mới có thể gặp lại.

“Đã hiểu.”

Đều là con gái, sao có thể không hiểu: “Chắc là tớ cô đơn lâu quá rồi, phải tìm một anh bạn trai yêu đương cho bớt cô đơn thôi.”

Sau khi bạn cùng phòng rời khỏi, Thẩm Thanh Đường mới cầm hộp quà đến bàn học, tháo dây ruy băng và mở hộp đựng bên ngoài. Bên trong là một hộp trang sức, cô mở nó ra, một cái đồng hồ Nautilus tinh xảo và trang nhã, màu vàng hồng.

Kim đồng hồ chuyển động, thời gian trôi qua từng giây.

Cô cầm nó lên nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng khẽ cười thành tiếng.

Hai năm, không dài không ngắn, sau này nhớ lại cũng cảm thấy nó đủ ngắn chỉ có thể tóm gọn trong một câu. Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thanh Đường đi tìm việc, sơ yếu lý lịch của cô rất tốt, năng lực cũng ổn vì thế để tìm được công việc tốt không phải chuyện khó gì, nhưng cô chỉ nộp sơ yếu lý lịch cho một công ty.

Trong lịch trình có nhắc phải về Trung Quốc, cô trở về Trung Quốc với tư cách là phiên dịch cá nhân.

Sau khi máy bay hạ cánh, Thẩm Thanh Đường đẩy vali hành lý ra ngoài. Lúc này Trung Quốc đang là cuối năm, nhiệt độ xuống âm độ, cô mặc một chiếc váy dệt kim dài đến đùi, bên ngoài khoác áo lông dê form chữ H, đôi bốt màu đen dài đến đầu gối. Cô sợ lạnh nên quàng thêm một cái khăn quàng cổ họa tiết Houndstooth, tóc được búi thấp lòa xòa tự nhiên, bên tai có vài sợi tóc rũ xuống, rơi bên gò má. Vẻ ngoài vừa khí chất vừa có năng lực, ngoài ra còn xen lẫn một chút ung dung.

Ông chủ của cô là một người Anh đích thực. Trước đây ông ấy từng đến thủ đô vài lần, thứ ông ấy nhắc đến nhiều nhất là thức ăn. Thẩm Thanh Đường là người gốc thủ đô nên sự hiểu biết về món ăn hẳn là rất nhiều, để cô đi theo làm hướng dẫn thì món ăn sẽ có vị gốc thủ đô nhiều hơn.

Người đến đón đã tới, là một thanh niên có năng lực. Để thể hiện lòng hiếu khách của cậu ta dưới cương vị là chủ nhà, vì vậy nhà hàng và khách sạn đã được đặt xong.

Trên đường đến nhà hàng, Thẩm Thanh Đường nhìn thành phố trước mắt mình qua cửa kính ô tô. Rời khỏi hai năm, thậm chí cô còn không về ăn tết. Mẹ Thẩm từng nói cánh cô cứng rồi, bay đi rồi thì không về nữa, nụ cười trên mặt cô vẫn vậy, không thay đổi ý định, mỉm cười nói chúc ba mẹ năm mới vui vẻ, mạnh khỏe và suôn sẻ.

Không có nhiều thay đổi, có thay đổi cũng là những thứ nhỏ nhặt không đáng kể.

Chàng trai trẻ biết cô là người Trung Quốc đi du học hai năm, nên dùng tiếng Trung tò mò hỏi cô có cảm thấy thành phố có sự thay đổi gì không, nước ngoài với nước mình nơi nào tốt, nhưng mà cũng không nói được bao nhiêu câu, nhân vật chính không phải cô, cô chỉ là người đi theo ông chủ thôi.

Đến nhà hàng, xuống xe, không khí lạnh phả vào mặt, cảm giác mát lạnh sảng khoái tràn vào phổi. Lúc này giẫm trên nền đất Thẩm Thanh Đường mới có cảm giác chân thật.

Cô thật sự đã trở về.

Nhà hàng nằm ở khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, lượng tiêu thụ đứng thứ ba thành phố, ngang tầm với những bữa tiệc chiêu đãi nguyên thủ quốc gia. Họ đến phòng riêng trước, trần nhà bên trong được trang trí bằng phù điêu hình hạc đang bay, cực kỳ nhã nhặn. Trên màn hình có những bài thơ được viết bằng thư pháp, bút tích phóng khoáng và bay bổng. Ông chủ của cô rất có hứng thú, Thẩm Thanh Đường dịch từng câu một, thơ cổ rất khó dịch, từ ngữ phải chính xác, ngữ nghĩa cũng phải tinh tế để biểu đạt được nội dung, may mắn ông chủ cũng không hiểu rõ hết được, chỉ gật đầu.

Cô cảm thấy nóng nên tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác ngoài, treo lên giá treo trong phòng bao.

Một lúc sau, phòng bao lại bị mở ra một lần nữa. Vài người mặc vest đi giày da tiến vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, vai rộng eo thon, bước đi vững chãi, không nhìn thấy rõ gương mặt nhưng có thể cảm nhận được cảm giác áp bức tỏa ra từ người đàn ông này ất rõ.

Mọi người đứng dậy, cô cũng thế.

Đối phương bước lại gần, đưa tay, chào hỏi theo phép lịch sự.

Giọng nói vẫn trầm và quyến rũ nhưng vẫn nghe ra được đã hơi thay đổi. Khi nói chuyện sự trưởng thành và đĩnh đạc khó có thể bỏ qua.

Ông chủ đưa tay ra bắt tay chào hỏi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Đường, đợi cô phiên dịch. Cô biết rõ anh nghe hiểu nhưng vẫn ngước mắt nhìn thẳng vào anh, ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt cô không thay đổi, anh cũng thế. Sống lưng cô thẳng tắp, phiên dịch lại.

Cách phát âm của cô là giọng Anh chuẩn, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, cho dù là tiếng Trung hay tiếng Anh cũng đều dễ chịu như nhau.

Mặt hồ tĩnh lại, nhưng không ai biết dưới đáy hồ dòng nước ngầm đang như thế nào.

Theo phép lịch sự, anh sẽ bắt tay tất cả những người đi cùng, bao gồm cả cô.

“Xin chào.”

Anh chìa tay ra, ngón tay thon dài.

Thẩm Thanh Đường mỉm cười, đưa tay ra bắt tay anh,, dùng tiếng Trung gọi anh là giám đốc Hứa: “Xin chào.”

Theo lẽ thường bắt tay chỉ là nắm nhẹ, chạm tay xong là thôi, chỉ cần tiếp xúc trong khoảnh khắc sau đó liền buông ngay, cô cũng nghĩ như vậy thế nhưng không thể rút tay ra.

Hứa Kim Dã điều chỉnh vị trí, mu bàn tay úp xuống, lòng bàn tay to lớn của anh hoàn toàn dễ dàng che phủ hoàn toàn bàn tay của cô dưới cái nhìn của tất cả mọi người trong phòng, giác quan của cô trở nên cực kỳ nhạy bén, cô không rõ những người kia có liệu có cảm thấy sự bất thường không nhưng trong một giây tiếp theo cô biết anh đang ấn nhẹ lên mu bàn tay cô, không nặng không nhẹ nhưng lại nóng rực.

Anh cố ý.

Thẩm Thanh Đường vẫn nhìn anh với sắc mặt vẫn như cũ, thậm chí lông mi cũng chưa từng run rẩy. Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười, bàn tay hơi đưa về phía trước, cổ tay hơi nâng lên một chút, để lộ ra một nửa cổ tay, da thịt trắng nõn nhưng lại trống không, không đeo thứ gì.

Nhận ra sức nặng của bàn tay phía trên đã giảm bớt một nửa, cô đúng lúc rút tay về.

“Giám đốc Hứa, khách sáo rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận