Quy Dã - Kim Vụ

Chương 26: Thế này thì sao, có tác dụng không

Học sinh chăm ngoan Thẩm Thanh Đường đã cất sách vở, muốn về ký túc xá trước khi giáo viên tuyên bố tan học.

Hứa Kim Dã đứng dậy lấy áo khoác trong phòng ngủ. Lúc đưa cô tới con đường trước ký túc xá, anh định đi về phía trước thì bị cô kéo tay đứng lại nói không cần, còn mấy bước nữa thôi cô có thể tự về.

Trước khi ở bên nhau trong lòng trong sạch, bị người ta nhìn thấy cô có thể đường hoàng giải thích. Giờ ở bên nhau rồi, không còn như trước nữa, bị người quen bắt gặp, không cần nói gì cô đã tự thấy chột dạ.

Sao mà Hứa Kim Dã không hiểu ý cô, môi dưới khẽ nhếch, cụp mắt cười hỏi: “Sao, sợ bị người ta thấy?”

Thẩm Thanh Đường vẫn kéo tay anh, xúc cảm ở bàn tay dịu dàng. Cô không lên tiếng, có thể ngầm hiểu là thừa nhận.

“Có phải ngoại tình đâu, sợ cái gì?”

Anh luôn ăn nói trắng trợn như vậy, lúc Thẩm Thanh Đường nghe thấy hai chữ này không khỏi cau mày nói: “Anh lại nói nhảm nữa.”

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô luôn rất mềm mại.

Luôn dễ khiến cho người ta không còn sức chống đỡ.

“Ồ, vậy xin hỏi bạn học Thẩm khi nào mới có thể cho anh một danh phận? Hay là anh không đủ tư cách được ra mắt? – Hứa Kim Dã từ tốn chậm rãi hỏi, nhìn thấy nửa khuôn mặt cô bị vùi trong khăn choàng, nhìn không ra cảm xúc gì, Hứa Kim Dã ác ý đưa tay đè khăn xuống, đào ra toàn bộ khuôn mặt cô.

Cô càng muốn trốn, anh càng không để cô toại nguyện.

Ấu trĩ. Anh thích nhìn dáng vẻ dịu dàng như nước của cô, nhưng anh lại càng thích nhìn thấy cô tức giận, trừng mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói anh đừng có đáng ghét như thế.

Mỗi lần như thế, con ma xấu xa trong lòng anh sẽ bừng tỉnh.

Như lúc này đây, Thẩm Thanh Đường tố cáo anh đang nói nhảm, trong đầu anh đã có rất nhiều những lời nói nhảm đang đợi cô.

Muốn bắt nạt cô.

Chỉ một người có thể bắt nạt cô.

Khăn quàng bị ấn xuống, không còn bao bọc kín kẽ chiếc cổ trắng nõn tinh tế của Thẩm Thanh Đường nữa, gió lạnh tràn vào, da thịt run rẩy.

Mỗi khoảnh khắc ở bên Hứa Kim Dã, đều khiến cô nhớ lại lúc ngồi sau lưng xe moto của anh, ôm lấy vòng eo thon gầy của chàng trai, áp mặt lên tấm lưng rộng lớn, cảm nhận hơi ấm qua lớp vải mỏng manh.

Có một kiểu khoái cảm gần như quên mất bản thân.

Cũng sẽ lo lắng ngay giây tiếp theo sẽ mất kiểm soát.

“Bạn cùng phòng của em còn ở bên ngoài ăn khuya, em cũng không thể dắt anh tới gặp mọi người rồi nói: Xin chào, đây là bạn trai tớ.” – Thẩm Thanh Đường ngước mắt, trong mắt lấp lánh ánh nước: “Người khác sẽ cho rằng chúng ta là hai đứa điên đấy.”

“Sẽ cho anh ra mắt nhưng không phải bằng cách đó.”

Giọng điệu dỗ dành khiến người ta không giận được.

Hứa Kim Dã vẫn vậy, anh vẫn cúi xuống véo mặt cô, nói cô dù có nói hai ba câu dỗ dành cũng không có tác dụng, phải có hành động thiết thực, Thẩm Thanh Đường hỏi hành động thiết thực là làm gì, anh ấn lên mặt mình, cái này chắc là được.

Người tới kẻ lui, mặt Thẩm Thanh Đường lại đỏ lên, đương nhiên cô sẽ không hôn, cô chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai ở đây.

Hứa Kim Dã đứng đó nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở ngã rẽ, ý cười bên môi càng lúc càng mờ nhạt.

Thế nào cũng không đủ.

Giống như có một khoảng trống, cụ thể là gì, cả anh cũng không biết.

Hứa Kim Dã trở về ký túc xá.

Hiếm khi bọn Tống Nguyên không chơi game không chat voice, mà tản ra ở mỗi bàn chia ra xem phim chơi game lướt điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, đồng loạt quay đầu chào Hứa Kim Dã một tiếng.

“Còn tưởng tối nay cậu không về.” – Tống Nguyên xoay ghế lại, đưa điện thoại ra, hưng phấn nói: “Anh Hứa, trên diễn đàn trường lại có người tỏ tình với nữ thần của tớ nè, chậc, đám người này, hộp thư ẩn danh cũng không đủ cho họ tung hoành.

Nói xong Tống Nguyên còn tường thuật lại: “Tớ vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cậu, là vào một ngày mưa, cậu đang cầm ô và nói: Bạn học xin nhường đường một chút…”

Giọng văn mùi mẫn biết bao, sao có thể viết dài đến tận nghìn chữ, mà những điều viết ra lại như một kẻ thô tục, biến thái, thích nhìn trộm.

“Nghe cậu ta đọc mà tớ nổi hết da gà, có gan sao không chạy đến trước mặt người ta giới thiệu đi.”  – Lâm Xuyên tạm dừng chơi game, sờ cánh tay mình.

“Nếu vậy sẽ bị bêu rếu chứ sao.”

“Tớ xem topic này rồi, náo nhiệt lắm.”

“Buồn cười lắm.”

“…”

Tống Nguyên vui vẻ cười nói: “Cậu nói thử xem tên ngày có ngốc không chứ, đầu óc kiểu gì cũng có vấn đề.”

“Là rất ngu ngốc.”

Hứa Kim Dã cười khẩy, thờ ơ kéo ghế ngồi xuống, điện thoại vẫn ở bên tay, màn hình sáng lên, cái topic kia nổi lên trang chủ, người theo dõi rất nhiều, tìm được khá dễ.

Mấy phút sau.

Trong ký túc xá yên tĩnh đột nhiên lại vang lên một tràng cười lớn.

“Mẹ ơi, lại có thêm một thằng ngốc nữa tới nè, anh Hứa anh Hứa, tớ mới nói xong thì lại thêm một thằng đần xuất hiện.” – Tống Nguyên cười đến mức phải vịn chặt ghế, đọc câu trả lời của người đó: “Đừng mơ tưởng, vợ tôi.”

“Chém gió mà không sợ cức chó bay vào mồm hả? Bớt nốc thêm vài chén thì đâu đến nỗi ngây ngất thành ra thế này.”

Hứa Kim Dã: “…”

“Hahaha đúng là thằng đần.”

“Ồ tài khoản này mới tạo nè, không khéo lại thành tấm chiếu mới chưa trải sự đời!”

“………………….”

Câm mồm.

*

Cuối tuần trước cô không về nhà, mẹ Thẩm nói muốn mời Hứa Tri Hành ăn cơm, nói được làm được, thứ bảy tuần này hẹn ăn cơm trưa, ăn xong còn uống trà chiều, trò chuyện đến bữa tối, tạo cơ hội để hai người tiếp xúc nửa ngày.

Một người ở trường, một người ở công ty, không cố ý sắp xếp thì đến cuối năm cũng chả biết gặp được mất lần.

Ăn cơm xong, mẹ Thẩm đề xuất hai người đi uống cà phê.

Tính cách Hứa Tri Hành điềm tĩnh, ở chung không khó chịu, anh ta là người khá tốt vì vậy Thẩm Thanh Đường không muốn lãng phí thời gian của anh, đã thẳng thắn thừa nhận cô đã có người mình thích.

Cuối tuần quán cà phê rất đông, mấy bàn gần đó nói chuyện ầm ĩ, thậm chí át luôn cả tiếng cô.

Hứa Tri Hành cầm ly cà phê, thong thả từ tốn uống một ngụm, đặt ly xuống, hỏi: “Xin lỗi, em vừa mới nói gì vậy?”

Lặp lại lần nữa cũng không sao.

Thẩm Thanh Đường nhíu mày, mỉm cười nói: “Em muốn thẳng thắng với anh, em đã có người mình thích, em biết ý định của bố mẹ chúng ta, nhưngỉ e là không thể hoàn thành mong muốn của họ.”

Tư thế ngồi của cô rất ngay ngắn, lông mày cụp xuống, im lặng như bức ảnh tĩnh, đường cong quai hàm mềm mại gọn gàng, xuống thêm một chút là chiếc cổ thon gầy. Vì đang trong nhà nên cô cởi áo khoác, cô mặc một chiếc áo len đan dày màu quả mơ, đan theo hình lúa mạch. Dù quần áo có đơn giản đến đâu, được cô mặc lên vẫn tạo ra một khí chất trầm tĩnh độc đáo.

Cà phê trong miệng như nóng lên, Hứa Tri Hành suýt chút phun ra ngoài.

Rốt cuộc lăn lộn ngoài xã hội bao năm, ngồi ở địa vị cao, anh ta mới có thể giận nhưng không biến sắc, tiêu hóa hết vài giây lại không nhịn được hỏi: “Cậu ta có thích em không?”

Câu hỏi này có phần quá giới hạn.

Nhưng Thẩm Thanh Đường nghe xong không hề cảm thấy bị xúc phạm, ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Hành, mắt môi cong cong nở nụ cười: “Thích chứ.”

Ít nhất, bây giờ là có thích.

“Hiểu rồi.”

Hứa Tri Hành trả lời, trong lòng không thoải mái lắm, thậm chí anh ta có hơi tò mò, người Thẩm Thanh Đường thích rốt cuộc là ai.

Có ghen tị không? Chắc chắn là có, nhưng anh ta tình nguyện gán cho loại cảm xúc này cái tên: tính chiếm hữu của đàn ông. Anh ta là một người đàn ông kiêu hãnh, đối với rất nhiều chuyện anh ta đều đã tính toán hết thảy, Thẩm Thanh Đường cũng nằm trong số đó.

Đối với nữ sinh đại học mà nói, so với nam sinh vẫn còn nóng nảy không chín chắn, chắc chắn anh ta chiếm ưu thế tuyệt đối, anh ta trưởng thành ổn định.

Hứa Tri Hành cho rằng, Thẩm Thanh Đường cũng giống như họ, sẽ thích kiểu như anh ta.

Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, Hứa Tri Hành có chút cảm thấy hối hận, anh ta đang xem xét lại liệu trong mối quan hệ này có phải anh ta chưa đủ quan tâm hay không? Nếu anh ta để tâm hơn một chút, dành nhiều thời gian hơn một chút, kết quả phải chăng sẽ khác.

Nhưng anh ta không có thuật phân thân, công việc quá bận rộn, kể cả thời gian rảnh rỗi cũng dành cho nó.

“Xin lỗi đã làm lãng phí thời gian của anh.” -Thẩm Thanh Đường thở phào một hơi, sau khi nói ra những lời này cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Hứa Tri Hành ngước mắt nhìn cô, cười khổ: “Em không cần xin lỗi, tình cảm không thể gượng ép, anh rất hâm mộ em.”

Hâm mộ cái gì.

Thẩm Thanh Đường không hỏi, chỉ cười.

“Lời anh sắp nói có thể hơi vô lý, anh hy vọng em khoan hẵng nói với bố mẹ hai bên, anh đoán chắc em cũng tạm thời không nói cho bố mẹ hay, còn anh thì luôn bị bố mẹ thúc giục kết hôn, lần này là em, lần sau cũng sẽ là một cô gái khác. Trước mắt anh lấy sự nghiệp làm trọng, chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.”

Hứa Tri Hành: “Anh nghĩ nếu như chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này thì sau này có thể tránh được những rắc rối không đáng có, em cảm thấy thế nào?”

“Chúng ta cùng nhau diễn kịch lừa gạt bố mẹ hai bên?” – Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày.

Hứa Tri Hành sửa lại: “Không phải lừa gạt, chỉ là diễn kịch, chỉ cần chúng ta tiếp tục liên lạc, đợi đến khi họ thật sự thúc ép thì sẽ nói rõ hai chúng ta không có cảm giác gì với nhau cả.”

“Coi như là kế hoãn binh?”

Thẩm Thanh Đường nghĩ ngợi vài phút, trước mắt xem ra đây là cách tốt nhất.

Với tính cách của mẹ mình, cứ cho là cô không có kết quả với Hứa Tri Hành này thì cũng sẽ lại có một Hứa Tri Hành khác.

“Được.” – Thẩm Thanh Đường gật đầu.

Hứa Tri Hành, dựa vào lưng ghế, cảm thấy trống rỗng: “Hợp tác vui vẻ.”

Uống cà phê xong, Hứa Tri Hành đưa Thẩm Thanh Đường về nhà, bữa tối ở nhà họ Thẩm vẫn đang đợi anh, bữa cơm này có ba Thẩm, hai người nói chuyện vui vẻ, đều là chuyện công việc, Thẩm Thanh Đường không hiểu chỉ vùi đầu ăn uống.

Ăn xong, Hứa Tri Hành đứng dậy chào tạm biệt.

Mẹ Thẩm bào Thẩm Thanh Đường tiễn khách, cô rề rề rà rà đứng dậy, ôm theo áo khoác ra ngoài.

Đi đến chỗ đỗ xe, Hứa Tri Hành mở cửa xe, nói: “Bên ngoài trời lạnh, em đừng để bị lạnh, vào nhà đi.”

“Tạm biệt.”

Thẩm Thanh Đường gập eo cúi đầu theo phép lịch sự.

Hứa Tri Hành cười trừ, anh ta luôn cảm thấy cô như đang đối xử với người lớn, trước khi lên xe, anh ta vẫn không nhịn được nhìn về hướng cô gái đang rời đi.

Nhìn dáng người thanh mảnh của cô, trong màn đêm nhẹ nhàng như một làn khói trắng.

Trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

*

Kể từ sau hôm gặp nhau đó, Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã đã ba ngày không gặp nhau

Có Trương Giai Di mỗi ngày đều phải gặp mặt người yêu để so sánh, cô tự hỏi liệu điều này có bình thường không, sau đó lại nghĩ với người như Hứa Kim Dã, đời sống đặc sắc muôn phần, bạn gái e là cũng chỉ là một phần trong đó.

Ngày nào cũng gặp, có lẽ anh sẽ mau chán.

Thẩm Thanh Đường tiếp tục nhịp sống như thường ngày, có điều thi thoảng nhớ đến cô sẽ ngơ ra, sau đó cầm bút làm bài, suy nghĩ lại quay về bài tập nặng nề.

Lúc gặp lại là vào môn học tự chọn Giám định và Thưởng thức lễ hội cộng đồng.

Thẩm Thanh Đường và Tưởng Thanh đến từ sớm, có rất nhiều chỗ ngồi để lựa chọn, Tưởng Thanh quyết định ngồi phía sau lớp sát tường, hai người ngồi xuống, lấy giấy bút ra.

Mấy phút sau, sau lưng có tiếng động, có người ngồi xuống.

“Trời ạ, cái này không phải là mèo mù vớ cá rán sao, trùng hợp đến vậy?” – Tống Nguyên nhận ra cô sau đó chào hỏi.

Thẩm Thanh Đường nghe thấy quay người lại, còn chưa nói gì đã nhìn thấy bóng người lười biếng đập vào mắt, cô sững sờ hồi lâu mới gật đầu: “Chào bạn học Tống.”

“Mèo mù vớ cá rán là sao, một tiết học tự chọn thôi mà trùng hợp cái gì.” – Tưởng Thanh cười: ”Ăn nói khó hiểu..”

“Tuy là học cùng môn tự chọn nhưng lớp học lớn đến vậy, cơ hội để ngồi bàn trước bàn sau đâu có nhiều, bạn học Tưởng, hãy trân trọng loại duyên phận này.”

“Hờ.”

Tưởng Thanh và Tống Nguyên là kiểu người nói nhiều, máy nói đã mở, anh một câu tôi một câu nói đến chuông reo vào lớp.

Hai kẻ lắm lời tôn lên hai người kiệm lời.

Thẩm Thanh Đường cầm bút, cảm thấy ngón tay mình không có chút sức, cô ổn định cảm xúc, động tác dựa vào lưng ghế trở nên vừa chậm vừa nhẹ, cố gắng nghe giáo viên giảng bài.

Nhưng thứ mà cô nghe được, là tiếng quay bút ở phía sau, tiếng bút lần lượt va chạm với ngón tay, một lần lại một lần như đang chạm vào tim cô.

“Bộp”, bút rơi trên mặt bàn, trúng cánh tay Thẩm Thanh Đường, cô chưa kịp phản ứng nó đã rơi xuống đất cạnh chân cô.

Cô sững sờ.

Nghe thấy giọng nói trầm khàn ở phía sau: “Ngại quá, làm phiền cậu.”

“Không sao.”

Thiết kế của bàn học thiên về chiều dài, chiều ngang chật hẹp, việc nhặt đồ lên hơi khó khăn, cô nhặt bút lên, cong cánh tay đưa ra sau vai.

Đột nhiên bị những ngón tay ấm áp chạm vào nhưng chúng không chỉ cầm bút, mà còn chạm vào cổ tay trắng gầy của cô, sau đó từ từ lùi lại, ngón tay cố tình trượt vào lòng bàn tay, cô rụt tay lại theo bản năng nhưng lại bị những ngón tay hư hỏng của anh bắt lại, ngón cái trượt ra sau mu bàn tay, véo nhẹ.

Chỗ bị chạm vào, tê dại một trận, đến cả động tác cầm bút cũng cứng đờ.

Tiếp theo sau, bàn tay đó mới tạm dừng hứng thú lấy bút từ tay cô, kèm theo lời cảm ơn chân thành.

Như thể vừa nãy anh không hề nhân lúc không ai để ý, nảy sinh ý đồ xấu nắm tay cô.

Không biết nói đây là cảm giác gì.

Vào giây trước trái tim như bị ngâm trong nước biển, giây sau đã được vớt ra, rửa sạch lau khô, chỉnh sửa lại.

Thẩm Thanh Đường không thể không thừa nhận, trong quan hệ nam nữ, Hứa Kim Dã luôn là người chiến thắng đứng ở vị trí cao, anh vẫn luôn thành thạo điêu luyện, còn cô chỉ vì một câu nói một hành động tùy ý của anh mà rối bời hồi lâu.

Như lúc này đây.

Kẻ đầu têu đã yên tĩnh trở lại, nhưng trái tim cô vẫn reo hò ầm ỹ.

Khi lớp học sắp kết thúc, Thẩm Thanh Đường mới nhìn thấy tin nhắn của Hứa Kim Dã: Hôm nay người bạn trai không có danh phận có may mắn được hẹn gặp không?

Kèm theo một biểu tượng người đàn ông nhỏ đang híp mắt.

Cô giơ tay kéo mặt mình, ngón tay che môi, muốn giấu đi sự hưng phấn của mình nhưng vẫn không giấu được, môi cong lên.

Trong trường, luôn có một số góc khuất không người.

Nhưng một học sinh ngoan như Thẩm Thanh Đường sao có thể biết được, cô dựa theo vị trí Hứa Kim Dã nói tìm một hồi, lúc cau mày nghĩ muốn từ bỏ, chợt có một bàn tay vươn ra, kéo cổ tay cô, hai ba bước liền rẽ vào một góc khuất bí mật.

Không gian của góc khuất này có hạn, hai người dường như dính sát thân thể vào nhau.

Nhiệt độ hôm nay cao hơn bình thường, đối với một người không sợ lạnh chỉ cần một cái áo dày, ôm sát người, chỉ lộ ra một nửa phần da cổ trắng lạnh, đường viền cổ sắc nét, quả táo Adam nổi bật, rất có cảm giác cuốn hút của đàn ông, hơn nữa lại còn có vóc dáng cao lớn thành thục.

Anh dựa vào tường, một tay ôm eo cô, để cô dựa vào người anh, để cô không đứng quá vất vả trong không gian chật chội.

“Thấy em đứng tại chỗ xoay vòng vòng, Thẩm Thanh Đường, môn địa lý của em chắc chắc rất dở.” – Hứa Kim Dã mím môi cười một cách vừa thong dong vừa lười biếng.

“Vì chỗ anh đưa khó tìm.”

Nói xong, cô còn phản bác: “Môn địa lý của em rất giỏi.”

“Thế à?”

Hứa Kim Dã chỉ cười, chẳng tin.

Thẩm Thanh Đường hỏi: “Không phải sắp chuẩn bị cho cuộc đua tiếp theo sao, sao anh đến trường?”

“Không rõ ràng à?” – Hứa Kim Dã hỏi ngược lại. “Muốn gặp bạn gái, chỉ có thể đến lớp môn tự chọn bắt người. Cám ơn lớp tự chọn cùng chọn một môn, cho anh cơ hội này.”

Theo lời anh nói thì khoa trương quá, Thẩm Thanh Đường hừ: “Làm quá.”

“Dù sao anh cũng chỉ là một người bạn trai không được bạn gái dỗ dành khi tức giận mà thôi.” – âm điệu đè nén trầm thấp.

Thẩm Thanh Đường trừng mắt, trong đầu nhớ lại đêm hôm đó, làm anh tức giận cũng chỉ có ngày hôm đó, anh muốn bù đắp nhưng cô bỏ chạy, đột nhiên cô cảm thấy buồn cười, hỏi: “Anh giận sao?”

Hứa Kim Dã không nói, liếc cô một cái.

Đáy mắt lại viết rất rõ ràng.

“Bây giờ có dỗ không?”

Chiều dài tóc anh vừa đủ dài, vài sợi tóc con rũ xuống trước vầng trán cao cao, đen nhánh lại tùy ý, dáng vẻ dường như rất dịu dàng.

Lúc Thẩm Thanh Đường đang nghĩ ngợi, tay cô cũng duỗi ra, đặt ngón tay lên đó, đưa tay xoa đầu anh, nó mềm hơn cô tưởng tượng, cô xoa xoa vài cái, vừa xoa vừa dịu dàng hỏi: “Thế này thì sao, có tác dụng không?”

“………….”

Giọng nói ấm áp lọt vào tai, đôi mắt đen nhánh của Hứa Kim Dã đột nhiên mất đi tiêu cự, cổ họng căng chặt, nghèn nghẹn, lăn lộn không yên.

____________

*Tác giả có lời muốn nói:

Ngoài mặt: Đẳng cấp Hứa khổng tước rất cao

Thực tế: Vẫn bị một con chim cút xơi sạch sẽ

Bạn cần đăng nhập để bình luận