Quy Dã - Kim Vụ

Chương 51: Anh có thể ăn thịt em à

Mái tóc Thẩm Thanh Đường dày và đen óng, đuôi tóc xoăn tự nhiên. Hứa Kim Dã vén mái tóc dài ướt đẫm sau lưng cô lên, sấy tóc trước tấm gương lớn, nhiệt độ của máy sấy được chỉnh vừa phải, không quá nóng, đồng nghĩa với việc thời gian sấy phải lâu hơn. Thẩm Thanh Đường không còn kiên nhẫn như trước đây, cô nâng máy sấy tóc lên, không đến năm phút đã bắt đầu bồng bềnh.

Đây là lần đầu tiên Hứa Kim Dã sấy tóc cho người khác.

Động tác của anh không thuần thục lắm, hoặc là vì tâm trạng ảnh hưởng đến hành động, sấy tóc từ dưới lên, không thèm quan tâm đến mỹ quan của tóc sau khi sấy, chỉ sấy cho khô. Thẩm Thanh Đường chỉ cầu mong sau khi sấy xong tóc cô không rối tung rối mù là được, cô chớp mắt nhìn người trong gương.

Hứa Kim Dã cao hơn cô hơn nửa cái đầu.

Chỉ riêng về vóc dáng, thân hình mảnh khảnh của Thẩm Thanh Đường không thể che chắn được Hứa Kim Dã, anh đang mím môi, đường cong hàm căng chặt, sắc mặt không tốt lắm, cơ bắp rắn chắc, lúc nâng tay để lộ ra cơ bắp rõ ràng trên bắp tay, gân cốt lộ rõ. Sức mạnh và mỹ quan đồng thời cùng tồn tại.

Sau khi sấy khô Thẩm Thanh Đường cũng không buộc tóc lên mà xõa tự nhiên, vén sau tai. Cô mở vali, áo khoác được treo sẵn trong tủ, cô cúi người tìm áo sơ mi và áo len.

Độ dài của váy hai dây có hạn, dưới làn váy, hai chân thon dài trắng nõn sắp lóa mắt anh.

Hứa Kim Dã ngồi xuống trên ghế sofa kế cửa sổ, dựa lên lưng ghế, vẫn không mặc áo. Lúc ngồi cũng không thấy bao nhiêu mỡ thừa, đường cơ bụng mơ hồ, rất gợi cảm khiến người ta muốn chạm vào, muốn biết xem chúng có cứng rắn như mắt thấy không. Anh khép hờ đôi mắt dài, ung dung nhìn cô mặc quần áo.

Nhìn cô đứng trước gương mặc áo len màu đen, sau đó là áo sơ mi, cài từng chiếc cúc, rồi đến một chiếc áo len cổ chữ V không tay, cô cúi đầu, vuốt chúng lại thẳng thớm, sau cùng là chiếc váy demin dài, xẻ tà phía sau. Cô không có thời gian và cũng không có ý định trang điểm, thoa dưỡng ẩm là xong. Lấy áo khoác treo trong tủ ra nhưng không vội mặc, chỉ ôm nó trong ngực.

Gương mặt sạch sẽ, có phần mềm mại như học sinh, nhưng cũng có sự chuyên nghiệp của người mới bắt đầu đi làm.

Hứa Kim Dã vẫn không nói gì, ánh mắt dừng trên người cô, mỗi phân đoạn đều được ghi vào mắt rõ ràng, tần suất chớp mắt cực kỳ thấp như đang chăm chú thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Cuối cùng, khi ánh mắt dời đến gương mặt của Thẩm Thanh Đường, vẫn chưa thỏa mãn đến tận cùng, dường như sau khi môi lưỡi tách ra vẫn còn những sợi tơ bạc ướt át theo sau.

Ánh mắt anh trắng trợn không hề che giấu ý nghĩ trong lòng.

Dục vọng nặng nề nhưng không đê tiện.

Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Thanh Đường nói: “Em đi nhé.”

“Trước khi đi anh nhớ để thẻ phòng ở quầy lễ tân.”

Giọng điệu thoải mái, giống như một cặp vợ chồng phải chia xa để đi làm. Người vợ dịu dàng nhắc chồng trước khi ra ngoài nhớ đóng cửa sổ khóa cửa lớn, hoàn toàn quên mất khi nãy ở dưới khách sạn cô hỏi anh một lúc có đủ không, có muốn đi lên lầu không. Cô thả mồi, nhưng phần ăn quá ít lại không đủ vui.

“Được.”

 Hứa Kim Dã nở nụ cười, đôi mắt đen càng thêm thâm sâu.

Cũng đợi được hai năm, bây giờ thêm một chút thời gian này có xá gì. Người đã ở trước mặt, có thể sờ có thể chạm thì còn gì không thỏa mãn?

Hứa Kim Dã ra khỏi khách sạn, xe đã đỗ trước cửa, anh liếc nhìn vị trí bên cạnh, nghĩ đến cảnh tượng cách đây không lâu, cười khẩy một tiếng, dưới khuôn mặt bình thản điềm tĩnh ẩn chứa một sự điên cuồng vô nhân tính.

Không thỏa mãn.

Đối với Thẩm Thanh Đường, vĩnh viễn cũng không thỏa mãn.

Anh về nhà họ Hứa.

Đã rất muộn, bố mẹ Hứa đã ngủ, dì giúp việc hỏi anh có muốn ăn chút gì không, trong tủ lạnh có bánh ngọt của tiểu thư nhà họ Văn đem tới, bảo rằng bánh rất khó mua, biết anh không thích ăn ngọt nên đã mua vị socola đen.

Hứa Kim Dã nói không cần rồi mở tủ rượu, rót một ly rượu.

“Em không ở nhà thường xuyên thì thoải mái rồi, tội cho mẹ chúng ta ngày nào cũng bị cô tiểu thư nhà họ Văn kia dính lấy, cả ngày không được nghỉ ngơi. Cô ta thật sự thích em đó, nếu không sẽ không bám theo em, hơn nửa năm vẫn nhiệt tình như cũ.”

Hứa Tri Hành từ trên lầu đi xuống, mặc áo ngủ, ngồi xuống ở phía đối diện, lấy một cái ly rỗng tự rót cho mình một ly.

Hứa Kim Dã nhướng mắt, không biểu cảm: “Thay vì lo chuyện của em thì chi bằng anh lo cho mình nhiều hơn đi.”

Rượu trượt xuống cổ họng, Hứa Tri Hành mới trả lời: “Này thì trách ai? Nếu lúc đó không phải em ngáng đường anh thì con anh chắc đủ tuổi biết bò rồi.”

Hứa Kim Dã phụt cười: “Cho dù không có em thì cũng chả tới lượt anh.”

Hứa Tri Hành không cho là đúng cười cười: “Ai biết được, kiên định chân thành sắt đá cũng mòn mà. Anh bị đẩy vào tình thế như bây giờ em khó mà chối bay tội lỗi.”

“Vậy giờ anh cũng có thể quay đầu, em cho phép anh ngáng chân em.” – Hứa Kim Dã lắc lư phần rượu còn lại trong ly, nghiêng ly uống hết chỗ rượu còn lại. Rượu làm tê liệt dây thần kinh và làm đầu óc trống rỗng tạm thời.

Hứa Tri Hành nhớ lại, sau khi tiểu thư nhà họ Văn bị từ chối liền ở dưới nhà đau khổ mắng Hứa Kim Dã là cái thá gì, cũng chỉ ỷ vào gương mặt đó mà tác oai tác quái thôi. Giây tiếp theo nhìn thấy Hứa Kim Dã lập tức giấu tay ra sau lưng, giống như động vật giấu đi nanh vuốt, ngoan ngoãn lễ phép cúi đầu, mỉm cười ngọt ngào, cư xử đúng mực gọi anh Hứa.

Thôi đành chịu, Hứa Tri Hành đau đầu nói: “Anh không nên chen vào thì hơn.”

*

Những nơi mà Thẩm Thanh Đường đưa ông chủ đi đều chỉ có người dân nơi đó mới biết, rất ít được đề xuất trên cẩm nang du lịch. Nó ẩn sâu trong ngóc ngách ngõ hẻm, rất ít người biết đến, những căn tiệm nhỏ thường không được coi trọng nhưng hương vị thì luôn khiến người khác bất ngờ.

Ông chủ chơi rất vui vẻ, bảo rằng lần này đưa cô theo về Trung Quốc là một quyết định đúng đắn.

Tiệm nhỏ ven đường, thậm chí còn không có chỗ cho khách ngồi, chỉ có vài ba chiếc ghế xếp dưới gốc cây cổ thụ. Ông chủ dáng người cao lớn phải ngồi co ro dưới ngọn đèn, hỏi cô có cần nghỉ nửa ngày để về nhà không.

Thẩm Thanh Đường đang tách đũa tre dùng một lần, chà hai cây lại với nhau để rơi hết vụn tre đi, đến khi nó không đâm vào tay nữa thì đưa cho ông chủ. Khuôn mặt dưới ánh đèn dịu dàng và xinh đẹp, cô ngước mắt, nhướng hàng mi dài nói không cần, cô không nói với bố mẹ mình cô đã về.

Giữa cô và Hứa Kim Dã, chuyện trước kia, vẫn còn một nút thắt. Mấy ngày nay cũng chỉ là nhắm mắt làm ngơ.

Ông chủ gật đầu, tôn trọng sự riêng tư của mỗi người, không hỏi sâu thêm.

Chủ tiệm bưng thức ăn nóng hổi lên, nghe cô nói tiếng Anh lưu loát, hỏi Thẩm Thanh Đường có phải hướng dẫn viên không. Cô giải thích cô là phiên dịch, ông chủ của cô nghe cô nói chuyện với chủ tiệm nên tò mò hỏi hai người nói gì, cô dịch lại, ông chủ cúi đầu ăn thử sau đó giơ ngón cái, dùng tiếng Trung khen “rất ngon”, sau đó lại hỏi cô ông ấy phát âm có đúng không, cô mỉm cười gật đầu. Chủ tiệm vui vẻ đến giương cao lông mày, kéo cái ghế đẩu bên cạnh sang kể cho Thẩm Thanh Đường và ông chủ của cô nghe lịch sử lâu đời của cửa tiệm này, tốc độ nhanh đến líu lưỡi. Ông chủ của Thẩm Thanh Đường sửng sốt, đặc biệt là sau khi biết được nơi này từng được Hoàng Đế yêu thích, mỗi lần đến ăn là một bát lớn.

Sau cùng còn cùng nhau chụp một tấm ảnh.

Buổi sáng vẫn làm việc như bình thường.

Bữa cơm ngày hôm qua chỉ là màn dạo đầu. Ngồi đối diện nhau trong phòng họp mới là sự khởi đầu thật sự.

Thẩm Thanh Đường thấy Hứa Kim Dã trong bộ vest chỉnh tề, lột xác nhanh chóng. Anh ngồi ở vị trí trung tâm, nói rất ít nhưng mỗi câu đều có sức nặng. Thời gian phiên dịch rất ngắn, dịch lại lời anh nói sang một ngôn ngữ khác. Cô cảm nhận được sự thay đổi rất rõ từ anh. Anh vẫn là Hứa Kim Dã, nhưng không còn đơn thuần là Hứa Kim Dã. Hai năm trước cô hy vọng anh vĩnh viễn rực rỡ. Hai năm sau, anh vẫn rực rỡ nhưng sự rực rỡ này có chút xa lạ.

Cô không biết Hứa Kim Dã có phải cũng nhìn cô với suy nghĩ này không, cách nghĩ này khiến cô thất thần.

Hai năm, hơn bảy trăm ngày, sự trưởng thành của hai người, chứa đựng tiếc nuối vì sự vắng mặt của đối phương.

Nhưng niềm vui vẫn nhiều hơn một chút. Bạn cùng phòng của Thẩm Thanh Đường không hiểu với bảng điểm gần như hoàn hảo của cô trong sơ yếu lý lịch mà cô chỉ chọn một công ty tầm trung, điều này không phù hợp với sự bình tĩnh và lý trí hằng ngày. Với khả năng học tập điên cuồng của Thẩm Thanh Đường thì dù sao cô cũng phải hướng đến các công ty hàng đầu. Thẩm Thanh Đường chỉ cười, thừa nhận rằng lúc quyết định quả thực cô không lý trí cho lắm.

Cô chỉ muốn gặp anh.

Nóng lòng muốn cho anh thấy, con chim non anh thả đi ngày đó không hề chết ngoài tự nhiên. Ngược lại, nó đã phát triển rất tốt, đôi cánh cứng cáp đã có thể bay rất cao.

Giữa các doanh nhân, từng chi tiết đều phải tính toán rõ ràng, lập trường hai bên khác nhau và đang cố gắng hết sức để đạt được lợi ích chung lớn nhất để tiếp tục hợp tác.

Đây là một trận chiến khó khăn.

Hứa Kim Dã mạnh mẽ và quyết liệt, tính tấn công rất mạnh, trong lúc bàn chuyện hợp tác anh đã vững vàng chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên anh không phải chỉ biết tấn công, mà còn rất linh hoạt, cách nói chuyện lại thú vị khiến cho ông chủ rất đau đầu, không làm gì được anh. Trong cuộc họp này, ông ấy đã bị giày vò rất nhiều.

Những chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Thanh Đường, cô chỉ là người phiên dịch. Trách nhiệm của cô chỉ là dịch chính xác lời nói của hai bên.

Trời tối dần, việc hợp tác vẫn chưa đi đến thống nhất.

Sau khi cuộc họp kết thúc, hai bên không còn tranh cãi mà bắt tay nhau một cách lịch sự, khen ngợi nhau là những thương nhân giỏi giang sáng suốt.

Hứa Kim Dã cũng tận lực thể hiện thành ý của mình với tư cách chủ nhà, đề nghị mọi người tắm suối nước nóng tại khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi. Khu suối nước nóng là một dòng suối tự nhiên, có tác dụng trị liệu. Núi phủ đầy tuyết và hoa mai Lăng Hàn, vô cùng nhã nhặn, ông chủ vui vẻ đồng ý.

Hai người lại bắt tay nhau một lần nữa bầu không khí đã hài hòa hơn khi nãy rất nhiều.

Thẩm Thanh Đường khẽ nhắm mắt lại.

Đoàn người xuống lầu, đến dưới lầu, Thẩm Thanh Đường sờ túi, không thấy điện thoại, cô nghĩ chắc đã để quên trong phòng họp. Trợ lý đi theo tiễn lập tức nói sẽ đi lên lầu tìm với cô, nhưng cô không biết mất bao lâu vì thế bảo họ về trước, tìm xong cô sẽ gọi xe về khách sạn.

Trong thang máy trợ lý vẫn an ủi cô: “Nếu trên lầu vẫn không tìm thấy thì cũng không mất đâu, đến lúc đó hỏi cô lao công thử nhé, sẽ tìm được thôi.”

“Vâng, cám ơn.”

Thẩm Thanh Đường nghe thấy âm thanh, trong lòng cô hiểu rõ cô nên tìm điện thoại ở đâu.

Phòng họp đã được quét dọn sạch sẽ, hỏi thăm dì lao công, dì lao công bảo tổng giám đốc Hứa đi ngang qua, cầm điện thoại đi rồi.

Trợ lý cười: “Tôi nói sẽ không mất đâu mà, tôi đưa cô đến văn phòng Tổng giám đốc Hứa.”

“Cám ơn.”

Như thường lệ cô phải gõ cửa, sau đó đợi phản hồi từ bên trong rồi mới từ từ từ bước vào. Trợ lý làm tư thế mời, ý là cô có thể đi vào.

Thẩm Thanh Đường gật đầu, nhấc chân bước vào, cửa văn phòng đóng lại, cô chần chừ không tiến về phía trước.

Diện tích văn phòng rất rộng, tông màu đen trắng xám, cứng nhắc và lạnh lẽo. Một bên là tủ âm tường, trong tủ có rất nhiều sách. Nếu là hai năm trước cô có thể khẳng định Hứa Kim Dã nhất định sẽ không đọc cuốn nào nhưng bây giờ cô không thể chắc chắn.

Hứa Kim Dã dừng lại hành động ở bàn làm việc, cánh tay chống lên mặt bàn, điện thoại nằm ở bên trái của anh, anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen như mực.

Vẻ mặt không hề bất ngờ, như biết trớc cô sẽ đến.

Giọng Thẩm Thanh Đường dịu dàng nhỏ nhẹ vang lên: “Giám đốc Hứa, tôi là chủ của chiếc điện thoại kia.”

“Đứng xa như vậy làm gì, anh có thể ăn thịt em à?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Thẩm Thanh Đường lùi về sau một chút, dường như sắp tựa lên cánh cửa, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng hiền hòa: “Phải.”

Điện thoại không thể nào vô duyên vô cớ bị rơi được, cô không phải kiểu người hay làm rơi đồ.

Tối hôm qua, cô trêu chọc anh, lúc rời khỏi khách sạn, sắc mặt anh vẫn không dễ coi hơn chút nào, anh vẫn cười nhưng chỉ là vẻ bề ngoài. Cô vẫn còn nhớ ánh mắt đó của anh, giờ đây bị anh ăn sạch cũng không có gì là lạ.

Anh là Hứa Kim Dã, sao có thể cam lòng chịu thiệt thòi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận