Quy Dã - Kim Vụ
Chương 42: Làm gì có ai chủ động đòi quà
Thẩm Thanh Đường không khỏi căng thẳng, chớp chớp mắt, muốn nói rằng chỉ là trùng hợp thôi nhưng lời đến bên môi lại chẳng thể nói ra, cô đã nói dối quá nhiều vì thế luôn cảm thấy bất an.
“Xem dọa Đường Đường nhà chúng ta sợ rồi, đùa cậu thôi, sao là cậu được.” – Trương Giai Di phồng má, cười lớn. Hai hôm nay cô ấy vì tên khốn kia lăng nhăng mà không vui nổi, hôm nay tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều, lại trở về là cô gái đáng yêu ngọt ngào.
Tưởng Thanh cũng cười: “Cậu chỉ biết bắt nạt Đường Đường, ảnh này phóng to mờ căm, có thấy rõ gì đâu.”
“Ảnh gốc đã mờ, tớ chỉ cảm thấy bàn tay này rất đẹp nhưng mà nói thực lòng không so được với Đường Đường.” – Tống Tuệ Nhu phóng to rồi thu nhỏ lại, không thấy rõ được cái gì.
“…”
Thẩm Thanh Đường âm thầm thở phào.
Sau lại nghe Tưởng Thanh nói: “Tớ thấy trong bài năng có người chụp màn hình lại bài phỏng vấn lúc Hứa Kim Dã giành được chức vô địch, cậu ta đeo một cái chun buộc tóc cherry trên cổ tay, cậu ta thừa nhận có bạn gái, tớ thấy cái chun đó quen lắm, cứ có cảm giác đã thấy ở đâu rồi.”
“Đúng đúng, tớ cũng có ấn tượng.”
“Chun buộc tóc cherry… Đường Đường, hình như cậu cũng có một cái.” – thn ngước mắt nói: “Rất giống cái của cậu.”
“Chun buộc tóc cherry nhiều lắm đó, không chỉ một mình Đường Đường có, cái của Đường Đường tớ thấy lần trước rất đẹp, tớ cũng muốn mua một cái.”
“Mua đi, mua rồi là có thể get thành bạn gái của Hứa Kim Dã.”
“Bốn bỏ lên năm, có phải tớ cũng sẽ có một anh bạn trai đẹp trai không?”
Ba người còn lại cười ngặt nghẽo, bầu không khí trong ký túc xá lại được khôi phục lại như ngày thường.
“Cái đó…”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường rầu rĩ, thật sự cô rất khó lòng mở miệng: “Người kia…có thể thật sự là tớ.”
Hai tay cô đặt lên đùi, hô hấp trở nên căng thẳng, cô không dám nhìn ba người họ vì chột dạ, không biết các cô ấy có giận không.
Trong thoáng chốc, ký túc xá im bặt, giống như bị ấn nút tạm dừng, việc im lặng kéo dài khoảng chừng ba đến bốn giây.
Tiếp theo sau đó, người đầu tiên cười là Trương Giai Di, cô ấy xua tay mạnh mẽ: “Ôi gần mực thì đen không thể nào sai được, bây giờ Đường Đường cũng bị lây rồi, không ai trong ba chúng ta trốn tránh trách nhiệm được, cậu ấy biết nói đùa rồi kìa.”
Hơn nữa còn là do một người nghiêm túc nói đùa, sự tương phản quá lớn, đến nỗi mà trong một khoảnh khắc bọn họ đều tin là thật, nhưng động não suy nghĩ liền biết sao có khả năng, bình thường Đường Đường là người một đường đi ba điểm đến, làm gì có thời gian yêu đương.
Chưa kể đối tượng yêu đương là Hứa Kim Dã.
“Ha ha buồn cười quá đi mất, Đường Đường đáng yêu quá, sao cậu có thể làm được dáng vẻ nghiêm chỉnh đường hoàng rồi nói ra chuyện vô lý như vậy chứ? Tớ xém tin thiệt đó.”
“Câu chuyện cười nhạt nhẽo này khiến tớ cảm nhận được gió rét tháng ba luôn á, chuyện cười cấp địa ngục.” (*)
“Sau này chúng ta phải chú ý một chút, lấy mình làm gương, không thể làm hư bạn học nhỏ được.”
“…”
Tình huống gì đây, nói rồi nhưng không ai tin.
Thẩm Thanh Đường cũng cười, cảm giác giấu bí mật vốn không hề thoải mái, nói ra thì tốt hơn nhiều, dù cô nói thật mà mấy người họ không tin.
Người bình luận càng lúc càng nhiều.
Tuy nhiên có rất ít thông tin được tiết lộ, từ một vài từ thì rất khó đoán được người đó là ai, mãi không đợi được cao nhân nào biết sự thật tiết lộ, cũng có vài cái tên được nhắc tới nhưng đều… bị bác bỏ. Càng lúc càng khó hiểu hoang mang, sau cùng lại phát triển theo hướng có rất nhiều người đến nhận thân phận bạn gái của Hứa Kim Dã.
“Xin lỗi đã đến muộn, tôi chính là bạn gái của Hứa Kim Dã.”
“Ai ôi, không giả vờ nữa, bạn gái là tôi nè, hôn từ sáng đến chiều, môi sưng hết rồi này.”
“Bà trên kia đang nằm mơ hả, chồng yêu đang ăn cơm với tôi nhé.”
“…”
Bài đăng đã trở nên lệch hướng, cơn gió nhỏ do tấm ảnh kia gây ra dần dần dịu lại.
*
Căn chung cư nhỏ cô ở trong thời gian thực tập để nhiều thứ mà cô đã mua, sau cùng lúc dọn đi phải vứt sạch hết, cô không nỡ vứt nên đóng gói lại nhờ Hứa Kim Dã giữ hộ. Lúc này chúng được đặt trong căn hộ gần trường học của anh, thật ra thì chúng không hợp với phong cách thiết kế nhưng có lẽ nhìn lâu quen mắt nên cũng không cảm thấy khó chịu.
Thẩm Thanh Đường gọi đây là phong cách “thiết hán nhu tình”.(*)
Ngôi nhà vốn giống khách sạn nhưng vì những món đồ này, ít nhiều có chút hơi thở thân quen.
Vì sự thay đổi này này mà tần suất Thẩm Thanh Đường đến đây cũng nhiều hơn trước. Hứa Kim Dã cũng chỉ phản đối được lúc đầu, sau này thì tùy ý cô, có điều thỉnh thoảng khi đi tắm, ngửi thấy mùi thơm sữa tắm anh lại nhếch môi cười bất lực, một người đàn ông như anh dùng mùi hương này không thích hợp lắm.
Buổi chiều Thẩm Thanh Đường không có tiết, lúc cô đến Hứa Kim Dã không có ở đây, cô mở máy tính nhìn thấy tài liệu giáo sư hướng dẫn gửi đến.
Buổi sáng, giáo sư hướng dẫn gọi Thẩm Thanh Đường đến văn phòng, hỏi cô có muốn làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài không.
“Gia cảnh nhà em tốt, về mặt tiền bạc cũng không cần đắn đo, thành tích chuyên môn của em hoàn toàn đủ điều kiện, theo thầy thấy em là một ứng cử viên sáng giá.”
“Liên quan đến chuyện tương lai em có từng suy nghĩ qua chưa, học kì hai năm hai rồi, cũng không còn sớm nữa, có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị từ sớm.”
Thẩm Thanh Đường đang do dự.
“Đây là chuyện lớn, không cần trả lời thầy ngay. Thầy biết với gia cảnh tốt như nhà em thì sẽ quản con cái rất nghiêm khắc, lúc học tập cũng nghiêm túc nghe lời, rất được các giáo sư yêu thích, nhưng sau khi rời khỏi trường học sẽ bị thiệt thòi.”
“Không biết cách từ chối, tính cách quá mềm yếu, trước khi làm chuyện gì đều nghĩ đến lời phê bình của người ngoài đối với mình, vì vậy thầy kiến nghị em nên đi ra ngoài cọ xát, rời khỏi môi trường cố định hiện tại, đến một môi trường mới.”
“Thầy gửi hoạt động cho em, em xem trước đi, suy nghĩ xong rồi tìm thầy?”
“Cám ơn giáo sư.” – Nói không rung động thì là gạt người, cô rất cám ơn giáo sư đã nói với cô những lời này, trước khi đi còn lễ phép cúi đầu chào.
Thẩm Thanh Đường mở tư liệu giáo sư gửi tới, cô đã nhìn thấy đàn chị cô gặp trong bữa tiệc.
Muốn ra nước ngoài, suy nghĩ này không phải ngày hôm nay mới có.
Nhưng có đôi lúc Thẩm Thanh Đường cũng không phân biệt được rõ ràng mong muốn này của cô suy cho cùng là muốn trốn thoát khỏi bầu không khí gia đình khiến cô cảm thấy ngột ngạt nhiều hơn hay là vì dự tính cho tương nhiều hơn.
Lúc Hứa Kim Dã về, máy tính vẫn đang mở, anh đã mang đồ ăn đóng gói từ một nhà hàng gần đó về, đặt nó lên bàn, liếc mắt thấy màn hình máy tính.
Không rõ là cố ý hay vô tình.
Hứa Kim Dã chống một tay lên bàn ăn, một tay nắm lưng ghế, khiến không gian xung quanh Thẩm Thanh Đường lọt thỏm trong vòng tay anh, nhìn sơ tiêu đề trong trang trình duyệt trên màn hình đã biết là chuyện gì.
Anh không nói gì, Thẩm Thanh Đường bèn hỏi: “Chỉ xem thử thôi, còn chưa chắc có đi không.”
Hứa Kim Dã rũ mi mắt nhìn cô, hỏi: “Có lý do gì khiến em không muốn đi không?”
Thẩm Thanh Đường không trả lời, ngẩng đầu hỏi ngược lại anh: “Anh hy vọng em đi không?”
Hỏi xong trái tim của cô lại yên tĩnh lạ thường, lông mi rung rung, đáy mắt sạch trong, cô ngoan ngoãn đợi anh trả lời.
“Không phải anh hy vọng không.”
Hứa Kim Dã ôm cô vào lòng, giơ ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, chỉ rất nhẹ nhàng mà ấn nhẹ một cái: “Mà là ở nơi này đã nghĩ kỹ chưa, là em muốn đi hay là không.”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, kéo tay anh xuống nói biết rồi.
“Hôm nay ăn cái gì vậy, em ngửi thấy mùi thơm, đói quá.” – Cô gập máy tính lại, đẩy qua một bên, sự chú ý rơi vào đồ ăn tối.
Trong lúc ăn cơm nhắc đến sinh nhật của Hứa Kim Dã, kiểu người như anh có rất nhiều bạn bè, Trần Đường Châu Kỳ mấy người họ lại thích bày trò, sinh nhật của anh năm nào cũng trải qua vô cùng náo nhiệt.
Hứa Kim Dã nói năm nay chắc có lẽ sẽ yên bình hơn, hai người cùng nhau ăn mừng là được.
Nhưng Thẩm Thanh Đường lại lắc đầu, ẩn giấu mong chờ: “Tốt hơn vẫn là ăn mừng cùng nhau đi, em cũng muốn biết náo nhiệt theo kiểu nào.”
Sinh nhật của cô rất chán, phải tuân theo những quy tắc khác nhau trong suốt hai mươi năm.
“Nhưng bọn Tống Nguyên cũng có mặt.” – Hứa Kim Dã nhướng mi.
“Không sao, biết cũng không sao.”
Nói xong, Thẩm Thanh Đường lại có phần lo lắng hỏi: “Anh có để ý không?”
Hứa Kim Dã không ăn nữa, rút khăn giấy ấn lên mép môi, thong thả ung dung nhả ra hai chữ:
“Để ý.”
“À.”
“Anh để ý đã lâu như vậy mới có được danh phận, Thẩm Thanh Đường, em, lòng dạ tàn nhẫn.” – giọng điệu lười biếng lông mi tùy ý nhướng lên, trông thờ ơ vô cùng, chỉ một câu nói như vậy, Thẩm Thanh Đường nhìn anh, hai người nhau cùng nở nụ cười. Trong lòng tràn ngập niềm vui.
Buổi tối Thẩm Thanh Đường ở lại, tắm rửa xong nằm trên giường đọc sách, Hứa Kim Dã tắm xong đi ra, trên người cả hai có cùng một mùi hương. Hứa Kim Dã xấu xa vứt sách của cô đi, cánh tay gác lên eo cô, hỏi cô muốn tặng quà sinh nhật gì cho anh.
“Làm gì có ai chủ động đòi quà.” – cô đáp bằng giọng nhỏ nhẹ, mềm mại như bông, không có chút sức lực.
Hứa Kim Dã nâng tay, ngón tay chạm tới cúc áo trên đồ ngủ của cô, bụng ngón tay trượt qua giữa nút, giày vò nó một cách chậm rãi.
Một tiếng bực tinh tế khẽ khàng, cúc áo thứ hai dưới cổ áo mở bung, một nửa mảnh núi tuyết lộ ra, trắng không tỳ vết.
“Tặng ngay bây giờ đi.” – giọng nói trầm khàn khó mà tưởng tượng.
Chú thích của editor:
(*) Thiết hán nhu tình: sự nhẹ nhàng ôn nhu của con người sắt đá