Quy Dã - Kim Vụ

Chương 27: Mỗi lần nhìn em anh luôn có cảm giác mình như mấy thằng cặn bã

“Tạm chấp nhận.”

Hứa Kim Dã tặc lưỡi, trên miệng thì nói cũng thường thôi nhưng trên mặt lại rất hưởng thụ, anh ôm eo Thẩm Thanh Đường dán lên người mình, để cô không tốn chút sức nào.

Cuộc đua sắp diễn ra, chỉ còn hai chặng cuối cùng là kết thúc, anh không có thời gian bay đi bay về giữa hai bên, chặng ở Malaysia kết thúc sẽ bay thẳng đến Valencia, giữa tháng 11 mới về nước.

Hành trình gấp gáp, nghĩa là hai người sẽ không gặp nhau hơn nửa tháng.

Trước khi xa cách, khó mà đành lòng.

Hứa Kim Dã mời cô đến xem trận đấu huấn luyện của anh, việc huấn luyện được giữ bí mật, người có mặt luôn là thành viên trong đội, đây là lời mời duy nhất.

“Em không đi đâu.”

Cánh tay Thẩm Thanh Đường gác trên ngực anh, vân vê vạt áo anh, nhìn anh có phần bất đắc dĩ: “Anh biết mà, gan em nhỏ.”

Nhỏ đến nỗi mỗi giây đều sẽ lo lắng.

“Em hy vọng anh bình an.”

Âm thanh ấm áp rơi vào tai, đặc biệt nóng bỏng.

Đôi mắt đen của Hứa Kim Dã tĩnh lặng, dựa theo tính tình phóng đãng và tệ hại của anh, lẽ ra anh sẽ dùng giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi cô bây giờ đã lo lắng như vậy thì sau này làm sao chịu được, nhưng anh không hỏi, chỉ im lặng vài giây, nói: “Được, vậy thì không đi.”

Hơn nửa tháng không gặp nhau không tránh khỏi cảm thấy khá lâu.

Đôi đồng tử sáng màu chuyển động, Thẩm Thanh Đường mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Sau khi huấn luyện kết thúc anh có về trường không?”

“Chắc sẽ không.”

“Còn căn phòng gần trường thì sao?”

“Hửm?

“Nếu huấn luyện xong anh về đó thì em có thể ngủ ở đó một đêm không?” – bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô không được tự nhiên lắm, cô đỏ mặt giải thích, âm lượng càng lúc càng lí nhí: “Chỉ ngủ thôi, không có ý gì khác.”

Hứa Kim Dã chưa kịp trả lời.

Đã thấy gương mặt cô chuyển dần từ đỏ ửng sang đỏ bừng, không nói gì so với nói còn khiến cô xấu hổ hơn.

Ngực đàn ông hẳn là nên phải kiên định cứng rắn, nhưng anh lại cảm thấy mềm mại chưa từng có, anh đè nén ý cười trong lồng ngực, cố ý hỏi: “Còn định có ý gì cơ á?”

“……”

Thẩm Thanh Đường mím mím môi, không định nói chuyện nữa.

“Nếu như em tới, anh sẽ về.” – Anh không trêu cô nữa, hai cánh tay ôm eo cô: “Có điều thời gian huấn luyện không cố định, lúc anh về có lẽ hơi muộn.”

“Không sao, em đợi anh.”

Giọng điệu kiên định đến cô cũng bất ngờ.

Anh xoa tóc cô, mềm mại quấn quanh ngón tay, Hứa Kim Dã nói: “Được.”

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hoàn hảo để hôn.

Biết sắp xảy ra chuyện gì, ngón tay vô thức nắm chặt áo, hô hấp Thẩm Thanh Đường rối loạn, tầm mắt dừng trên môi anh, ký ức tiếp xúc tối hôm đó tràn về một cách sống động, nhịp tim bắt đầu không đập theo tiết tấu bình thường, không theo quy luật.

Mùi hương trên người Hứa Kim Dã sạch sẽ gọn gàng, thoang thoảng mùi thuốc lá rất nhạt, giống như ngòi nổ gây nghiện.

Cảm nhận được anh tới gần, cảm nhận được sự ấm áp, nóng như thiêu đốt.

Lông mi cô run rẩy.

“Tối hôm nay có lớp không, không có lớp đợi lát nữa đừng đến nhà ăn, chúng ta ra phố ăn vặt ngoài trường đi.”

“Ngoài trường, xa lắm đó chị hai.”

“Một tuần đi một lần mà!”

“…”

Tiếng nói chuyện của sinh viên chợt vang lên, gần đến mức như đang ở sát vách, gần đến mức như giây tiếp theo sẽ thấy hai người họ đang ở trong góc làm chuyện xấu.

Thẩm Thanh Đường mở to mắt, không hề có khả năng phòng bị, không kịp che giấu sự hoảng sợ và bối rối của mình. Mặt cô vốn đã đỏ bừng, giờ đây vì xấu hổ mà đỏ rực, cô khẽ a một tiếng, túm lấy áo anh, vùi đầu vào trong ngực anh.

 Như đà điểu vùi đầu vào cát khi gặp nguy hiểm.

Trong lồng ngực vang lên tiếng cười vui vẻ giòn tan, Hứa Kim Dã dựa lên tường, vì cười mà không thẳng lưng được, cười xong anh nghiêng người dán tới bên tai cô, thì thầm: “Gan nhỏ thế này sao làm chuyện xấu đây?”

Vì vậy, cái đầu nhỏ kia lại vùi càng sâu.

Mãi đến khi hai người kia đi xa, giọng nói tan theo gió từ lâu.

*

Thẩm Thanh Đường ở ký túc xá thu dọn đồ để đi qua đêm.

Thật ra đồ đạc không nhiều, chỉ có một bộ đồ ngủ cùng với một bộ để thay trong ngày, áo khoác không cần mang theo, chỉ cần một bộ vừa người là được, sau đó là một bộ chăm sóc da size mini, hai kem dưỡng rất nhỏ, không chiếm nhiều không gian.

Hôm nay không có lớp buổi tối, Tưởng Thanh nghĩ cô về nhà nên không hỏi nhiều.

Trương Giai Di đang trang điểm vì tối nay cô ấy đi hẹn hò, cẩn thận chuốt lông mi tiên nữ, ngẩng đầu nói: “Tớ tò mò ghê sau này Đường Đường yêu đương sẽ như thế nào nhỉ, người nhà quản nghiêm như vậy lấy đâu ra thời gian gặp mặt.”

“Cậu nghĩ ai cũng yêu đương như cậu hả, ngày nào cũng gặp nhau.” – Tưởng Thanh nghe xong đứng thẳng dậy, gác cánh tay lên ghế.

“Xùy, người chưa yêu bao giờ, không hiểu nhân tình thế thái.”

“Tớ chưa từng yêu đương, nhưng “dạy” người ta yêu đương có thể đếm hơn mười ngón tay. Tấm gương xấu xa kia, đừng có làm hư Đường Đường nhà chúng tôi.”

Trương Giai Di cười đến không dán lông mi được nữa, nhướng lông mày sau khi chải chuốt kỹ lưỡng lên: “Không phải có câu nói, người càng bình tĩnh khi yêu càng điên cuồng sao?”

“Điều khiến thế giới sốc nhất là những người đó luôn làm việc tuân theo quy tắc và trung thực.”

Chủ đề đã chệch quỹ đạo, càng nói càng xa rời.

“Thôi thôi im im.”

Tưởng Thanh nói với Thẩm Thanh Đường: “Đường Đường trăm lần ngàn lần đừng có nghe Trương Giai Di nói hươu nói vượn.”

Dáng vẻ cô ấy như thể lọt vào tai Thẩm Thanh Đường, cô sẽ thật sự làm ra chuyện gì chấn động.

Thẩm Thanh Đường nghe hai người họ cãi nhau, đã thu dọn đồ xong, cô tạm biệt bạn cùng phòng trước khi rời đi, Trương Giai Di ngẩy đầu: “Đi nhá.”

Cô bình tĩnh khẽ gật đầu: “Ừm, đi làm chuyện chấn động khiến thế giới sợ hãi.”

Cửa phòng ký túc xá mở ra, hai giây sau, người trong phòng mới phản ứng lại được, cười rần rần. Thẩm Thanh Đường ở sau cánh cửa đã đóng nở nụ cười.

Hứa Kim Dã đã gửi mật mã căn hộ cho cô, cô mở khóa mở cửa đi vào, đồ đạc bên trong vẫn như hôm cô đến, sạch sẽ ngăn nắp không có hơi thở con người.

Bây giờ mới bảy giờ.

Thẩm Thanh Đường mang theo sách và máy tính bảng, theo thói quen thường ngày cô sẽ ôn lại kiến thức buổi sáng, còn viết một bài báo cáo, đều là chuyện có thể giết thời gian.

Hứa Kim Dã về lúc mười giờ.

Bàn ăn đối diện với cửa, anh đẩy cửa đi vào, anh có thể thấy Thẩm Thanh Đường ngồi ở bàn ăn, ngẩng đầu lên từ máy tính bảng.

Cô cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len màu quả mơ, tóc búi cao, lộ ra gương mặt trắng nõn sạch sẽ.

Nơi này bị trưng dụng làm phòng tự học, e là Hứa Kim Dã chưa từng nghĩ đến khi mua nó.

Nhưng mà đối phương là Thẩm Thanh Đường, mọi chuyện đều hợp lý.

“Về rồi à.”

Báo cáo đã viết được hườm hườm, Thẩm Thanh Đường đóng máy tính bảng lại, bắt đầu dọn dẹp sách vở trên bàn. Hứa Kim Dã thay giày đi tới, nhìn thấy chữ viết trên giấy, đẹp đẽ thanh tú, không phải viết ngoáy, mà là từng nét từng nét, nghiêm túc lại cẩn thận.

Chữ cũng như người.

Dường như cô có thể yên tĩnh học tập mọi lúc mọi nơi.

Trên người Hứa Kim Dã vẫn còn hơi lạnh mang theo từ bên ngoài về, khi chạm vào tay cô, làn da chưa thích nghi khẽ run lên.

Anh cúi người, một tay vòng qua người cô chống lên mặt bàn, một tay khác lấy bút trong tay cô, viết ba chữ Hứa Kim Dã lên khoảng giấy trống, phóng khoáng tự do, nét bút tùy ý, nhưng ẩn chứa phong cách độc đáo..

Trừ ba chữ này, những chữ khác có vẻ nề nếp hơn.

“Anh viết không giống.” – Hứa Kim Dã nói.

Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu, lấy bút về, viết lại tên anh ở bên cạnh, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc cần mẫn đó, viết xong, so sánh mấy giây: “Em cảm thấy đẹp hơn chữ em.”

Đẹp hơn rất nhiều.

Hứa Kim Dã nên như thế này.

Lúc thích anh, anh chính là một chàng trai rực rỡ.

Cô không thích anh thay đổi dù chỉ là một chút, cô hy vọng anh là chính mình, vẫn luôn tùy ý và chói lóa như vậy.

“Phải không?”

Tiếng cười trầm thấp rơi vào tai cô, Hứa Kim Dã liền cúi đầu hôn cô, vô cùng thân thiết mập mờ, nhẹ nhàng cắn môi cô, răng môi quấn quýt.

“Còn học không?” – Anh xấu xa hỏi.

Thẩm Thanh Đường chống trán lên trán anh, thở hổn hển, chậm rãi lắc đầu.

Nếu đã đến ở qua đêm, đến giờ phải đi ngủ.

Không ai hỏi ngủ cùng phòng hay chia phòng, Thẩm Thanh Đường ôm đồ của mình đi tắm, đến phòng tắm của phòng ngủ chính.

Tắm xong, mặt cô nóng bừng, cô cầm khăn lông lau tóc, lông mi vẫn vương hơi nước, lúc cô chớp mắt, chúng trở nên nặng hơn thường ngày.

Cô vỗ mặt.

Trong phòng ngủ, Hứa Kim Dã đã tắm xong ở phòng tắm bên ngoài, mặc áo dài quần dài mềm mại, cổ áo quá rộng lộ ra xương vai rõ ràng.

Lúc Thẩm Thanh Đường đi ra, anh đang nghe điện thoại, rèm và cửa trượt trong phòng ngủ đã mở ra, anh đứng ở ban công, trong màn đêm đưa lưng về phía cô.

Nghe anh nói mấy câu cô đoán có thể liên quan đến buổi huấn luyện ngày mai.

Thẩm Thanh Đường không nói chuyện, cũng không dám đi thẳng lên giường nằm, cô ngồi lên sofa đơn bên cạnh giường, ngoài mặt yên tĩnh nhưng trong lòng cô sớm đã sóng lay nước động, nói không căng thẳng chính cô còn không tin.

Cô giả vờ lấy điện thoại ra xem, trong nhóm ký túc xá, Trương Giai Di đang chia sẻ tiến độ yêu đương của hôm nay, nói sau khi hẹn hò rồi hôn xong, Tạ Tư Duy tựa trán lên hõm vai cô ấy, nói không nỡ rất nhiều khiến trái tim cô ấy mềm nhũn muốn ngủ bên ngoài một đêm.

Tưởng Thanh từ chối một cách chính đáng, dặn dò Trương Giai Di nhất định phải bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của bản thân, trong ký túc xá chỉ có mình cô ấy là không thể khiến người khác bớt lo được.

Đọc đến đây, Thẩm Thanh Đường chột dạ, không biết Tưởng Thanh có tức hộc máu nếu biết cô sắp sửa nằm trên giường của người đàn ông khác hay không.

“Đang xem gì vậy?”

Hứa Kim Dã đã cúp điện thoại đi vào, đóng cửa lại, không khí lạnh bị ngăn cách bên ngoài phòng ngủ, rèm cửa đã kéo lại, tạo thành một thế giới độc lập.

Thẩm Thanh Đường bỏ điện thoại xuống khi nghe thấy tiếng anh, ngước nhìn anh.

“Gọi điện xong rồi sao?”

Cô cố ý hỏi, nhưng bầu không khí này khiến cô không khỏi rúm ró tay chân, cô ước mình có thể co lại thành một mảnh bé tin hin.

Không còn ánh sáng ban ngày, chỉ còn lại đêm đen đằng đẵng.

“Ừm.”

Hứa Kim Dã tùy ý ném điện thoại lên tủ đầu giường, xoay người lại liền nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi bất động trên ghế sofa, anh cười: “Tối nay em định ngủ trên sofa.”

“Không, không phải.”

Thẩm Thanh Đường lề mề đứng lên, bước tới, bước đi rất nhỏ, nhưng dù nhỏ đến đâu thì khoảng cách giữa giường với sofa cũng có hạn, chỉ mấy bước đã tới mép giường.

Đôi mắt trong veo, vẫn chần chừ.

 Mái tóc mới gội của Thẩm Thanh Đường đã được sấy khô, đen nhánh bồng bềnh, khuôn mặt trắng như sứ của cô hồng nhuận tươi tắn, lông mì dày và dài buông xuống, cô nhìn điện thoại với vẻ mặt tập trung.

Cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ màu trắng áo tay dài quần dài, cổ áo được cài rất ngay ngắn, không có chỗ nào hở hang, chân đang đi dép lê lộ ra mắt cá chân trắng nõn, mềm nhuyễn như ngọc như ngà.

Ánh mắt Hứa Kim Dã có chút u ám, nhìn cô một hồi, anh không nhịn được chống lưỡi lên hàm răng trên, thở hắt ra kèm theo tiếng cười.

Thần Kinh Thẩm Thanh Đường vốn đã căng thẳng, mi mắt nhướng lên, nhịn không được hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Anh cười anh.”

“Mỗi lần nhìn em anh luôn có cảm giác mình như mấy thằng cặn bã.”
_____

*Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay khổng tước đã có cái nhìn đúng đắn về mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận