Quy Dã - Kim Vụ

Chương 11: Dường như cô đã giẫm lên lằn ranh của thế giới không thuộc về mình

“Con gái ở ngoài đêm khuya thế này rất nguy hiểm, cô còn mặc đồ ngủ nữa!”

Dì quản lý ký túc xá khóa cổng lại, thoáng nhìn sang rồi đánh giá cách ăn mặc của cô, lông mày nhíu chặt hơn, sau đó nhìn thấy khuôn mặt dễ bị lừa gạt của Thẩm Thanh Đường lại thở dài.

Sắc hồng trên mặt Thẩm Thanh Đường vẫn chưa tan, cô cúi đầu nói cám ơn lần nữa.

“Lên lầu đi, đã muộn lắm rồi.”

“Tạm biệt.”

Thẩm Thanh Đường đến dưới lầu ký túc xá mới dừng lại, nhịp tim trong lồng ngực đập rất nhanh, cô không rõ là do sức cô không đủ hay là vì nguyên nhân khác.

Đèn cảm biến trên hành lang chợt tắt, cô tựa lên tường, lẳng lặng hít thở.

Câu nói “Thật sự muốn đi cùng tôi” dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, khóe môi khẽ cong lên, Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ba cô bạn cùng phòng đang ở trên giường chơi điện thoại.

Thấy Thẩm Thanh Đường quay lại, tất cả đều “ồ” lên một tiếng xoay người lại, Tưởng Thanh như mẹ già truy hỏi: “Đường Đường cậu đi đâu vậy, bọn tớ căng thẳng gần chết, sợ tối nay cậu về không kịp.”

“Đúng vậy, nếu cậu không trả lời tin nhắn của Thanh Thanh thì bọn tớ đã báo cảnh sát rồi.” – Tưởng Giai Di nói.

Nói sao thì một người vẫn luôn tuân thủ quy định của ký túc xá, hôm nay nửa đêm đột nhiên ra ngoài, rất khó không làm cho người ta không liên tưởng đến những chuyện không tốt.

“Bạn tớ có chút việc, giờ không sao rồi, đừng lo.” – Thẩm Thanh Đường đi đến trước bàn, để túi xách xuống, treo áo khoác lên.

Tưởng Thanh trèo từ cầu thang tầng trên xuống, lo lắng nắm bả vai Thẩm Thanh Đường, nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Đường nhíu mày, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc quét qua từng tấc da trên mặt Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường lúng túng nuốt nước bọt.

“Sao vậy?” – Thẩm Thanh Đường hỏi, có hơi chột dạ.

“Cậu khóc?” 

“Cậu khóc đúng không, nói, xảy ra chuyện gì.”

Tưởng Thanh buông Thẩm Thanh Đường ra, khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ “Yên tâm Tưởng Thanh tớ đây làm chủ cho cậu”.

Thẩm Thanh Đường mở to hai mắt, bởi vì những lời này vượt xa dự kiến nên ngược lại, cô nhẹ nhõm hơn.

Thẩm Thanh Đường cười: “Tớ không khóc.”

“Sao có thể, cậu xem mắt cậu đỏ như cái gì rồi kìa, rõ ràng là lén lút khóc sau lưng bọn tớ.”

“Có thể do chạy lên đây thôi.”

“Thật?”

“Thật.”

Tưởng Thanh leo lên cầu thang lại, mới được một nửa, cô ấy chợt nhớ: “Cô quản lý ký túc xá sao cho cậu vào? Lần trước suýt chút tớ quỳ lạy cô ấy mà cô ấy cũng chả cho tớ vào.”

“……”

Thẩm Thanh Đường suy tư vào giây, mới nòi bừa: “Có thể hôm nay tâm trạng cô ấy tốt, tớ xin xỏ một lúc nên cô ấy mềm lòng.”

Cô lại nói dối.

Vẫn là một lời nói dối tệ hại.

Tưởng Thanh không nghi ngờ: “Vẫn là cậu may mắn.”

Thẩm Thanh Đường chỉ cười: “Muộn rồi, ngủ sớm đi.”

Tắt đèn ký túc xá, mọi sự xáo động cũng lắng xuống theo dòng chảy tĩnh lặng, dường như cô đã giẫm lên lằn ranh của thế giới không thuộc về mình.

*

Lúc Hứa Kim Dã trở lại, Trần Đường đang chờ anh ở bên ngoài.

Trần Đường dựa vào lan cang, khóe môi đang cắn điếu thuốc, lúc Hứa Kim Dã tới gần Trần Đường không nhìn, chỉ lấy điếu thuốc trên khóe môi xuống, nhả khói, thờ ơ nói: “Đã đưa cậu ta đến bệnh viện, xuống tay hăng gớm, nửa cái mạng cũng nằm cả trong tay cậu.”

“Có điều cứ yên tâm, thằng oắt Đoạn Khải Văn coi trọng nhất là thể diện, cậu ta bị đánh thành thế này cũng chẳng còn mặt mũi để nói ai, nhưng thằng oắt này rất độc ác, tính hay ghi thù, cậu nên cẩn thận một chút.”

Hứa Kim Dã với sự khinh bỉ bẩm sinh khẽ cười một tiếng, đuôi mắt cong lên hỏi: “Cậu gọi điện cho Thẩm Thanh Đường làm gì?”

“Cậu đã vì cô ấy mà đánh Đoạn Khải Văn ra nông nỗi này, tớ gọi một cuộc điện thoại thì có gì sai? Cũng không thể nhìn cậu đánh chết Đoạn Khải Văn được.”

Với dáng vẻ đó ai mà dám bước tới can.

Mọi người ở đó nhìn nhau, vẫn là đầu óc Trần Đường nhanh nhạy, tìm người gọi điện cho Thẩm Thanh Đường, gọi cô đến một chuyến.

Trước lúc gọi còn không dám chắc cô sẽ nghe máy, dù sao lúc học cấp ba Thẩm Thanh Đường luôn luôn là một cô gái ngoan, nữ thần lạnh lùng, không phải cùng một loại người như bọn họ, lúc Trần Đường gọi điện cũng không chắc cô có đếm xỉa đến mình hay không.

Điều mà Trần Đường không ngờ là cô đến thật.

Đoạn Khải Văn nằm trong góc, trên mặt máu chảy đầm đìa, mắt nhắm mắt mở ngay cả sức để cầu xin cũng chẳng còn, Trần Đường cầm điện thoại đi qua, chặn Hứa Kim Dã lại, thấp giọng nói: “Thẩm Thanh Đường đến rồi.”

Lúc này Hứa Kim Dã mới có lại hơi thở con người, Trần Đường cũng thở phào, xem ra đã cược thắng.

Trần Đường kêu oan cho bản thân: “Cậu đánh xong là đi luôn, tớ ở lại thu dọn bãi chiến trường cho cậu, gọi xe đưa đến bệnh viện tư nhân, canh chừng thằng oắt đó cho đến khi nó không sao rồi mới quay về, có khác gì mẹ già không.”

“Cậu tự hỏi mình đi, con mẹ nó tớ đây không có công lao thì cũng có khổ lao đúng chưa, bây giờ cậu trách tớ, cậu không sợ tớ chạnh lòng hả?”

Lèm bà lèm bèm, bắt đầu diễn.

Hứa Kim Dã không đáp.

Một vở kịch độc thoại chẳng có gì lý thú, Trần Đường cầm điếu thuốc trên tay, búng rơi nửa tàn thuốc: “Nói gì thì nói Đoạn Khải Văn đúng là rất ghê tởm, chuyện giữa cậu ta và Thẩm Thanh Đường bị cậu ta nói thành cái loại này.”

Hứa Kim Dã lười biếng nhướng mí mắt.

“Thời cấp ba, Đoạn Khải Văn chính là một tên côn đồ, cậu ta thích Thẩm Thanh Đường, theo đuổi người ta đến nỗi cả trường cấp ba đều biết, đúng lúc hai nhà có qua lại, cũng chẳng biết là bắt đầu từ khi nào mà đi học tan học đều có một chiếc xe đưa đón.”

“Cậu ta khoe khoang với đám bạn bên ngoài là Thẩm Thanh Đường cũng không khó chơi như vẻ bề ngoài, đợi khi chơi chán sẽ đá cô ấy đi.”

“Trên thực tế, Thẩm Thanh Đường chưa từng phản ứng với anh ta, ngược lại Đoạn Khải Văn càng thất vọng thì càng hăng, cuối cùng xấu hổ mà chuyển trường .”

Hút xong một điếu thuốc, Trần Đường chậm rãi dụi tắt: “Có điều cậu đoán thử xem, sau cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Đột nhiên Đoạn Khải Văn chuyển trường, không hề có dấu hiệu gì, đồ đạc ở trường cũng vứt lại để cho tài xế trong nhà đến lấy.” – dáng vẻ Trần Đường hào hứng dựa qua bên này, nhìn chằm chằm vào Hứa Kim Dã.

“Có người đồn là vì chán Thẩm Thanh Đường, cũng có người đồn là bởi thích hoa khôi trường kế bên, kiểu nào cũng có, tớ lại cảm thấy có nguyên nhân khác.”

“Nói.” – một chữ đơn giản, cho thấy người nói chuyện không có kiên nhẫn.

Trần Đường cười cười: “Chuyện này có liên quan đến Thẩm Thanh Đường, nhưng cụ thể là gì thì chẳng ai biết.”

“Tớ luôn cảm thấy Thẩm Thanh Đường không hề đơn giản, cậu đừng nhúng sâu vào.”

Con người, nhất thời giả vờ thì dễ, một đời giả vờ lại rất khó.

Có người thoạt nhìn càng ngoan ngoãn nhưng thực tế lại rất độc ác, lực sát thương không thể lường trước được.

Hứa Kim Dã rũ mắt xuống, nhìn xa xăm.

Có vài chiếc xe dừng ven đường, màu đen, thân xe lấm tấm bùn đất, bụi bặm phủ kín, như bị vứt bỏ.

“Cậu có nghe tớ nói gì không?” –  Trần Đường không nhận được câu trả lời thì nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của Hứa Kim Dã, cau màu ghét bỏ, mấy chiếc xe kia có gì đáng xem?

“Ừm.”

“Vậy nên, nghe xong cậu rồi cậu đang nghĩ gì?” – Trần Đường hỏi.

Hứa Kim Dã khẽ hừ một tiếng, thờ ơ nói: “Đánh hơi nhẹ tay.”

Trần Đường: “…”

Được lắm, nói nãy giờ đều vô nghĩa.

*

Hứa Kim Dã không đến lớp môn tự chọn Giám định và Thường thức Du lịch, 

Tưởng Thanh hỏi thì Tống Nguyên giải thích rằng ngày thi đấu càng đến gần, dạo gần đây cường độ luyện tập của Hứa Kim Dã rất cao, trừ các lớp chuyên ngành ra, cơ bản anh đều không lên lớp.

Vốn dĩ Hứa Kim Dã cũng chẳng để tâm đến môn tự chọn, nên lúc bận rộn càng không để ý, có cũng như không.

Thẩm Thanh Đường vẫn như thường lệ lui tới ba địa điểm: lớp học – ký túc xá – thư viện. Trạng thái của cô đã trở lại như trước đây, chỉ là bên dưới vẻ ngoài trầm lặng này luôn tồn tại nhân tố bất an, đang âm thầm ẩn nấp.

Lúc Hứa Tri Hành gửi tin nhắn đến, cô đang từ thư viện trở về ký túc xá.

 [ Hứa Tri Hành ]: Em đang làm gì vậy, hôm nay học nhiều không?

[ Hứa Tri Hành ]: Hôm nay ra ngoài nói chuyện nhé, đúng lúc anh chạy ngang trường, đã lâu rồi không trở về đây, đột nhiên có chút hoài niệm, không biết sư muội Đường có thể mời anh ăn một bữa cơm căn tin được không.

[ Hứa Tri Hành ]: Vì sợ làm phiền em nên anh đã hỏi trước dì rồi, dì nói hôm nay em không có nhiều tiết học lắm.

“…”

Thẩm Thanh Đường khó chịu, cau mày.

Hứa Tri Hành đã hỏi mẹ cô tương đương với quyền từ chối cô cũng không có.

Rề rà hồi lâu, Thẩm Thanh Đường mới trả lời “được”, và hẹn gặp mặt ở căn tin phía nam.

Lúc cô qua tới, Hứa Tri Hành đã đến rồi.

Bây giờ là bốn giờ hơn, vốn chẳng phải giờ cơm vì thế trước cửa căn tin không có nhiều người lắm, chỉ lác đác vài người, đa số cũng gói về ký túc xá ăn.

Gặp mặt rồi Hứa Tri Hành cười ngại ngùng, hơi ái ngại: “Đột nhiên qua đây không biết có làm phiền em học tập không?”

“Không có, đúng lúc ăn cơm.”

Thẩm Thanh Đường lịch sự trả lời.

“Trước khi đến đây anh thấy trường học đã sửa sang lại nhiều chỗ, nhiều nơi nhìn cũng khá lạ, đường đến căn tin cũng phải hỏi mới có thể tìm được.”

Hứa Tri Hành nói, anh ta mới tốt nghiệp không đến hai năm nhưng tinh thần ham học đó của anh ta đã không còn nữa.

“Phải đó, thay đổi rất nhiều.” – Thẩm Thanh Đường qua quýt nói theo, cô chỉ là sinh viên năm hai, trường học có thay đổi gì vốn cô cũng chẳng rõ.

Hai người đi về phía căn tin.

Hứa Tri Hành: “Trước khi đến đây anh có nói chuyện điện thoại với A Dã, khó khăn lắm anh mới đến đây một chuyến, cùng nhau ăn bữa cơm nhưng nó bảo không có thời gian.”

Bỗng dưng nhắc đến cái tên này khiến cho mí mắt Thẩm Thanh Đường giật giật, cô khẽ nói: “Chắc là đang bận.”

“Có bận không thì anh không biết. Thật ra quan hệ anh em giữa anh với A Dã không được tốt lắm, nói đúng ra cũng không phải không tốt chỉ là không thân thiết.”

“Có thể em không biết, bọn anh không cùng nhau trưởng thành, lúc nó học cấp ba mới quay về thành phố, trước đó số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

Hứa Tri Hành cười nhạt: “Có đôi khi anh rất muốn bù đắp cho nó.”

Thẩm Thanh Đường chỉ có thể an ủi: “Sau này sẽ có cơ hội.”

“Mong là vậy, bây giờ nó coi anh như kẻ thù.” – Hứa Tri Hành cười khổ nói.

“Anh ăn gì?” – Thẩm Thanh Đường lấy thẻ sinh viên ra, nhỏ giọng hỏi.

Hứa Tri Hành chọn cơm phần, anh ta nói trước đây đi học cũng thường ăn ở căn tin này, tốt nghiệp rồi vẫn còn rất hoài niệm. 

Thẩm Thanh Đường yên lặng quẹt thẻ.

Cô gọi một phần mì, không có khẩu vị gì nên cô nhờ dì nấu ít mì lại.

Chỗ trống trong căn tin rất nhiều, hai người chọn chỗ cạnh quầy, ngồi đối diện nhau.

Hứa Tri Hành đang kể chuyện hồi đi học, kể đông kể tây, Thẩm Thanh Đường nghe không tập trung, cô chỉ muốn mau chóng kết thúc.

Bên cạnh đột nhiên có một cái bóng nhỏ, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Hứa Kim Dã đột nhiên xuất hiện, dáng cao chân dài, lười biếng đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Hứa Tri Hành.

Hứa Tri Hành có chút bất ngờ, đẩy gọng kính, hỏi anh: “A Dã, không phải em nói không đến sao?”

“Hứa Tổng cố ý chạy đến đây chỉ để ăn cái này?” – có sự chế nhạo trong câu hỏi của anh.

Hứa Tri Hành cau mày: “Em đừng có dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với anh, lúc anh đi học ăn ở đây còn nhiều hơn em.”

Nói xong, Hứa Tri Hành nhìn về phía Thẩm Thanh Đường, giới thiệu: “Lần trước em đã gặp qua rồi, em trai anh – Hứa Kim Dã. Đây là Thẩm Thanh Đường, hai người học cùng trường.”

Đây đã là lần giới thiệu thứ ba.

 Thẩm Thanh Đường cảm giác được có tầm mắt hạ xuống, sắc mặt cô vẫn như cũ, khẽ gật đầu: “Xin chào.”(*)

*Editor: 你好 – trong tiếng Trung câu này có thể là “Xin chào” hoặc dịch theo từng chữ là “Bạn khỏe.”, na9 cố tình nghe theo kiểu khác để trêu nữ9

“Tàm tạm, không khỏe lắm.” – giọng Hứa Kim Dã thờ ơ.

Hứa Tri Hành không vui: “Hứa Kim Dã, em đứng đắn tí đi.”

“Không mang thẻ theo.” – Hứa Kim Dã không để tâm, nhếch khóe môi hỏi: “Bạn học Thẩm có thể cho mượn thẻ chút được không?”

Thẩm Thanh Đường đột nhiên ngước mắt lên.

Bốn mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc không gian tĩnh lặng.

“Được.”

Cô rút thẻ trong túi xách ra, đưa qua.

“Cám ơn.”

Hứa Kim Dã đưa tay, ngón tay thon dài, nhận lấy thẻ trong tay cô.

Không biết cố ý hay vô tình, ngón tay ấm áp của anh lướt qua lòng bàn tay cô, cô hoảng hốt rụt tay về, nhưng Hứa Tri Hành ở đây nên cô vẫn kiềm chế, không có động tác gì quá lớn.

Thẩm Thanh Đường thả tay xuống, nắm tay lại, nhiệt độ khi anh chạm vào dường như vẫn chưa tan.

Hứa Kim Dã đi vài phút rồi quay lại, trong tay có thêm một mâm cơm, anh đặt mâm cơm lên bàn, ngay sau đó, dưới ánh mắt của Hứa Tri Hành, anh trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Đường.

Chỗ ngồi của bàn ăn trong căn tin được xếp rất gần nhau, bả vai anh rộng, lúc ngồi xuống cánh tay gần như chạm vào Thẩm Thanh Đường.

Cô ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo của cây thông sau khi tuyết rơi, đan xen với mùi thuốc lá nhàn nhạt, cực kỳ mạnh mẽ, bá đạo mà ngang ngược, mùi hương thuộc về Hứa Kim Dã.

Bạn cần đăng nhập để bình luận