Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 95
Tiếc là Lục Vân Sơ vẫn nhớ.
"Ta đến gần chàng, chàng vẫn còn đau sao?" Nàng cứ nghĩ đã thay đổi được cốt truyện, thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Huyết dịch trong người Văn Triển như đông cứng lại.
Hắn rất muốn lên tiếng, không phải đâu, không còn đau nữa rồi, thật mà.
Nhưng sự vội vàng của hắn chẳng ích gì, Lục Vân Sơ không nghe được tiếng lòng hắn.
Hắn cảm thấy nàng muốn buông tay, tim Văn Triển thắt lại, nỗi đau này còn hơn cả những cơn đau thể xác.
Đừng buông tay, ôm ta có được không? Hắn tha thiết cầu xin, hắn đã quên mất hình bóng bản thân ngày xưa nhút nhát lén lút nắm lấy vạt áo nàng, giờ đây đã trở thành một kẻ tham lam vô độ.
Hắn theo bản năng muốn níu lấy Lục Vân Sơ, nhưng lại chẳng còn chút sức lực.
Nàng buông hắn ra.
Ngay lúc đó, hàng loạt cơn đau ập đến cùng lúc, Văn Triển cau mày, nhắm mắt lại.
Cánh tay hắn bị nàng gỡ ra, ánh sáng lọt vào, nàng vén những lọn tóc ướt trên trán hắn.
Lông mi Văn Triển run rẩy, không chịu nổi sự xấu hổ này.
Hắn muốn trốn tránh, muốn quay mặt đi, bỗng nhiên, một sự đụng chạm ấm áp mềm mại đặt lên trán hắn.
— Nàng hôn lên trán hắn.
Trong khoảnh khắc, trời đất như lặng im.
Văn Triển kinh ngạc mở to mắt, đôi mắt trong veo chỉ còn lại sự chấn động, mọi cảm xúc đều bị hành động nhỏ bé này của nàng cuốn trôi.
Hắn quên mất sự tự ti, quên mất sự nhút nhát, cũng quên cả cơn đau.
Lục Vân Sơ mỉm cười với hắn, không cần nói thêm lời nào, nụ hôn này đã đủ để truyền đạt tất cả tâm ý.
"Ta sẽ không chê chàng đâu, nên đừng trốn tránh ta nữa được không?"
Lông mi Văn Triển rung động, đôi mắt ngấn lệ, đến cả môi cũng run lên, hắn lúc này trông thật yếu đuối, như thể mọi phòng bị cuối cùng cũng sụp đổ.
Lục Vân Sơ đặt hắn xuống, lấy áo choàng và quần áo lót cho hắn nằm, không để hắn chạm vào đá vụn và bụi bặm.
Vì nàng đến gần Văn Triển sẽ khiến hắn đau, vậy nên nàng đứng sang một bên, không vì thương xót mà mang đến thêm đau khổ cho hắn.
Sau khi nàng sắp xếp cho hắn nằm xuống, hắn nằm trên lớp vải, nghiêng đầu, mồ hôi nhễ nhại, yếu ớt vô cùng, như một con rối rách nát.
Nàng thở dài trong lòng, định rời đi thì bất ngờ bị hắn níu lấy cánh tay.
Hắn lấy hết can đảm nhìn nàng, không chút che giấu, để sự thảm hại của mình phơi bày trước mặt nàng.
Lông mi hắn run rẩy, trong mắt là sự tự ti và nhút nhát, nhưng lần này hắn không né tránh ánh mắt nàng.
Không muốn nàng rời đi, dù đau đớn cũng không muốn nàng rời đi, thà để nàng thấy hết sự thảm hại của mình cũng không muốn nàng rời đi.
Lục Vân Sơ khẽ cười, không thể tùy hứng như vậy được, cơn đau quá khó chịu.
Nàng buông tay hắn ra, khi trong mắt hắn tràn đầy thất vọng, nàng cúi xuống, hôn lên trán hắn lần nữa.
"Xoạt" một tiếng, Văn Triển như con ốc sên bị chạm vào râu, nhanh chóng rụt người lại trong đống vải, không dám động đậy nữa.
Lần này hắn run rẩy không phải vì đau đớn, mà còn vì sự xấu hổ không thể chống đỡ, không thể chịu đựng.
Hắn vùi mặt thật sâu vào đống vải, lúc này tuyệt đối không thể để nàng nhìn thấy dáng vẻ của mình.
Lần này Văn Triển hồi phục nhanh hơn mọi khi, cơn đau kéo dài không lâu, nhưng sau khi hết đau, hắn vẫn vùi mình trong đống y phục không chịu dậy.
Lục Vân Sơ hết lần này tới lần khác xác nhận hắn không còn run nữa mới bước tới, vừa lại gần, hắn lại bắt đầu run rẩy.
Nàng ngơ ngác: "Văn Triển?"
Văn Triển vùi mặt vào tấm vải hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn run, nhưng vẫn không ngồi dậy.
Chuyện gì thế này.
Lục Vân Sơ ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ vào lưng hắn.
Lực đạo của nàng rất nhẹ, nhẹ như v.uốt v.e, Văn Triển vừa mới trải qua cơn đau, lúc này cả người rã rời, cơn đau khiến cảm quan của hắn trở nên nhạy cảm, đặc biệt là với những xúc chạm mềm mại lại càng mẫn cảm hơn.
Tay nàng như đang xoa bóp sống lưng hắn.
Văn Triển lại bắt đầu run rẩy.
Lục Vân Sơ thấy vành tai hắn đỏ ửng, chắc chắn hắn không sao chỉ là đang ngại ngùng nên không thúc giục hắn dậy nữa.
Nàng lại vỗ vỗ hắn: "Dậy mau đi, nước còn nóng, ta lau mặt cho chàng."
Vỗ không đúng chỗ, Văn Triển vùi đầu sâu hơn.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra điều gì đó không ổn, kinh ngạc hỏi: "Sao chàng cứ run vậy?"
Tò mò nổi lên, ngón tay nàng lướt dọc theo xương sống lưng hắn: "Chỗ này đau lắm hả?"
Văn Triển như động vật dính nước, điên cuồng run rẩy, cố gắng giũ sạch những giọt nước, có chút đáng yêu một cách yếu ớt.
Hắn lắc đầu, không đau.
Lục Vân Sơ rất nghi hoặc, không phải huyệt đạo, cũng không phải nách, sờ vào thì có gì lạ đâu?
Nàng đưa tay ra sau lưng mình gò hai cái, chả thấy gì.
Lục Vân Sơ mặc kệ hắn, đợi nước trong vò sành nguội bớt, thấm ướt khăn tay, đi về phía Văn Triển.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn