Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 127
Nàng vốn định liếc mắt xem có ai thấy họ hay không, thì lại đụng phải một gương mặt quen thuộc nhưng xui xẻo.
Mắt nàng như muốn rớt ra ngoài.
Chủ nhân gương mặt kia quen bị ám sát, nên rất cảnh giác với mọi ánh mắt, lập tức liếc nhìn lại.
Rồi hắn ta cũng trừng mắt, gương mặt góc cạnh suýt thì méo mó.
"Lục Vân Sơ?!" Hắn ta hét lên đầy khó tin.
Đợi đến khi thấy rõ mặt người đang được nàng hôn, cả người hắn ta như muốn vỡ vụn, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc và đau lòng như cây cải nhà mình bị heo ủi: "A, A Triển?"
Lục Vân Sơ buông Văn Triển ra, hắn quay đầu lại.
Thế giới của Văn Giác sụp đổ.
Hai người bọn họ lại hôn nhau ở cái xó xỉnh này, không phải chỉ đơn thuần là cải nhà bị heo ủi, mà là ngọc bội quý báu trưng bày trong phủ đệ nguy nga lại bị con heo rừng ở đâu xồng xộc tới ủi.
Sau khiếp sợ là phẫn nộ, phẫn nộ ngút trời.
"Lục Vân Sơ!!!"
Cái cảm giác như phụ huynh bắt gặp đứa con trai hư hỏng dụ dỗ cô con gái ngoan ngoãn học giỏi của nhà mình là sao chứ?
Lục Vân Sơ rất muốn gào lại, nhưng lại thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Văn Giác sải bước tới, vạt áo bay phất phới, khí thế bừng bừng, quả không hổ danh là nam chính ngôn tình, khí chất đó — nếu không phải bị vấp cái thùng ở đầu ngõ té sấp mặt.
Nước lòng heo thúi chảy lên người Văn Giác, hắn ta ngây người.
Làm nam chính bá đạo của ngôn tình, hắn ta thuận buồm xuôi gió cả đời, chưa từng sụp đổ như hôm nay.
Lại là cái mùi này, lại mùi cứt!! Tại sao! Tại sao chứ!?
Hắn ta chỉ còn cách gào lên thống thiết: "Lục Vân Sơ!!!"
Lục Vân Sơ đã miễn dịch rồi, thấy thế liền đẩy Văn Triển: "Còn ngây ra đó làm gì, chạy mau!"
Hai người "trơ trẽn" nắm tay nhau chạy qua bên cạnh Văn Giác đang nằm sấp dưới đất, biến mất không thấy tăm hơi.
Văn Giác nén giận, nhanh chóng bật dậy, lòng đầy sát khí, bất chấp tất cả xông ra ngoài đuổi theo họ.
Hắn ta gào lên phía sau: "Đứng lại cho ta!"
Chỉ có kẻ ngốc mới đứng lại.
Lục Vân Sơ vừa chạy vừa hét với Văn Triển: "Đừng dừng lại, không được để hắn bắt được chúng ta!" Đó là nam chính đấy, bọn họ vất vả lắm mới chạy ra được, không thể bị cuốn vào nữa.
Tuy không hiểu chuyện gì nhưng Văn Triển luôn nghe lời Lục Vân Sơ, bèn tăng tốc, đổi thành hắn nắm tay nàng chạy trước.
Văn Giác đuổi theo phía sau như chó dại: "A Triển! Dừng lại mau!"
Lục Vân Sơ vội hét: "Không được dừng! Dừng lại là c.h.ế.t chắc!"
Gió thổi mạnh, thổi vào tai Văn Giác, hắn ta nghiến răng nghiến lợi hét: "Ngươi cũng biết mình c.h.ế.t chắc rồi đấy! Đứng lại mau!"
Lục Vân Sơ quả có ma lực, có thể khiến người ta tức điên lên, IQ tụt xuống còn ba tuổi.
Người đi đường dạt ra hai bên né tránh, phía trước là đôi trai tài gái sắc tay trong tay chạy như bay, phía sau là một nam tử tuấn tú oai phong đuổi theo cũng như một cơn gió, chỉ là cơn gió này... hơi thối.
Lục Vân Sơ mệt muốn chết, nhưng Văn Triển càng chạy càng hăng hái, đã lâu rồi hắn không chạy thoải mái như vậy, lại còn thấy vui vẻ, cười lộ cả hàm răng trắng.
Hắn chậm lại, ngoảnh đầu nhìn nàng, nụ cười trẻ con vẫn còn vương trên mặt, rạng rỡ chói mắt, bị Văn Giác đuổi theo phía sau nhìn thấy.
Hắn ta tức đến nghẹn thở, suýt nữa thì ngất xỉu.
Lục Vân Sơ sức bền kém, đầu hàng trước, thở hổn hển: "Ta không được rồi, chạy không nổi nữa."
Văn Giác ở phía sau cũng chạy rất mệt, thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tăng tốc.
Ai ngờ Văn Triển quay đầu lại dừng một chút, vậy mà định bế ngang Lục Vân Sơ lên tiếp tục chạy!
Văn Giác sắp sụp đổ, A Triển làm sao vậy, bị bỏ bùa mê thuốc lú à?
Hắn ta thở hổn hển, gầm lên: "Dừng lại! Mau dừng lại! Đừng chạy nữa, ta có g.i.ế.c người đâu."
Lục Vân Sơ cũng thở hổn hển, hết hơi: "Không được, hắn thật sự có thể g.i.ế.c người, dính vào hắn hai chúng ta rất có thể sẽ tiêu đời."
Khoảng cách ngày càng gần, Văn Giác nghe thấy, lại càng tức giận, điên cuồng tăng tốc: "Ngươi nói bậy! A Triển, đệ đừng tin nàng ta! Đó là Lục Vân Sơ đấy!"
Văn Triển tiến thoái lưỡng nan.
Lục Vân Sơ cũng không thể để Văn Triển bế mình chạy, như vậy sao có thể chạy thoát khỏi Văn Giác, chi bằng buông xuôi.
Nàng nói với Văn Triển: "Chàng chạy trước đi, nếu ta có thể thoát thân sẽ đi tìm chàng."
Văn Triển cau chặt mày, kéo nàng thật chặt, nhất quyết không chịu buông tay.
Cảnh tượng này chẳng khác gì bà bà ác độc đánh uyên ương, Văn Giác trong lòng kêu oan, nghiến răng tăng tốc, túm lấy Lục Vân Sơ, ba người suýt chút nữa bị kéo ngã lăn lộn trên đất.
Giây phút này, Văn Giác không khỏi cảm thán, hai mươi mấy năm cuộc đời, có lúc nào chật vật thế này?
Tất nhiên là có, ngay sau đó, Lục Vân Sơ đạp hắn ta ra, dùng chút sức lực cuối cùng gào lên: "Đừng lại gần... thối..."
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn