Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 122
Nhưng quyển sổ nhỏ làm không dày, Văn Triển lúc lải nhải viết rất nhiều chữ, bây giờ chỉ còn lại trang cuối cùng, hắn chỉ có thể chen vào chỗ trống để viết, cố gắng viết thật to: Ta sai rồi.
Lục Vân Sơ vừa thấy hắn lại xin lỗi, càng tức giận hơn.
"Sai cái gì mà sai!" Nàng đè nén cảm xúc bức bối không biết từ đâu ra trong lòng, đột nhiên đưa tay nắm lấy cằm hắn.
Da hắn đặc biệt mịn màng, như trứng gà bóc vỏ, Lục Vân Sơ vốn đang tức giận, không kiểm soát được lực tay, vừa chạm vào làn da này, lập tức hết giận, giảm lực tay lại còn lạc lối suy nghĩ: Da dẻ non mềm thế này, chắc không bị véo đỏ lên đâu nhỉ?
Nàng hỏi: "Chàng thấy ta là người tốt sao?"
Văn Triển dĩ nhiên gật đầu.
"Chàng thấy ta là loại người thiện tâm không chỗ nào xả, thấy ai cũng thương cảm, hận không thể rải ánh sáng và tình yêu khắp thế giới, thánh mẫu đến mức vĩ đại hiến dâng bản thân, dùng nụ hôn xoa dịu nỗi đau của người khác sao?"
Nàng nói vài câu mà Văn Triển nghe không hiểu, nhưng nghe ra toàn là lời hay ý đẹp, nên hắn cứ gật đầu lia lịa.
Quả nhiên đúng như mình nghĩ, Lục Vân Sơ nghiến răng, khẽ nói: "Phì. Ta nào phải người tốt gì, ta là loại người thấy c.h.ế.t không cứu, là kẻ ích kỷ chỉ muốn bỏ mặc tất cả để chạy trốn, nào có chút tận tụy quên mình nào?" Kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chẳng phải thánh mẫu, chưa từng nhúng tay vào cốt truyện, cũng chẳng cứu mạng ai bao giờ. Cho dù biết trước diễn biến, cũng chẳng mảy may có ý định cứu người.
Văn Triển vốn đang dè dặt nhìn nàng, vừa nghe câu này, lập tức nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình. Câu nói này còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc nàng vừa hất tay hắn ra, hắn không hiểu sao nàng lại tự hạ thấp mình như vậy, rất muốn nói gì đó để phản bác nàng.
Nàng lại đột nhiên ghé sát lại, dữ dằn nói: "Nghe rõ chưa? Ta chăm sóc chàng, hôn chàng, đều không phải vì thương hại."
Tim Văn Triển bỗng nhói lên một cái, trong mắt hắn dấy lên vẻ hoảng hốt, không phải thương hại… vậy hắn phải làm sao đây?
Hắn sợ Lục Vân Sơ nhìn ra tâm tư khó nói của mình, cúi đầu che giấu.
Nàng vẫn đang hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"
Trong đầu Văn Triển rối như tơ vò. Đây đối với hắn không phải là chuyện vui, bởi vì trừ thương hại ra, hắn không biết mình còn có thể dựa vào điều gì khác.
Hắn khó khăn gật đầu, ra vẻ đã nhớ kỹ.
Lục Vân Sơ thở dài, buông tay đang nắm cằm hắn ra: "Ta hôn chàng, chỉ là vì ta muốn hôn chàng."
Văn Triển vẫn còn đang trong trạng thái đầu óc tê rần, nghe vậy theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lại thấy nàng hiếm khi e thẹn, dời mắt đi, thẳng thắn nói: "Ta chỉ là cảm thấy chàng lúc đó đặc biệt… khụ, mê người."
Ầm
Đầu óc Văn Triển nổ tung.
Mê, mê người?
Là lời lẽ gì đây?
Nàng bĩu môi, nhanh nhảu thốt ra một câu: "Mê người là vì ta thích chàng, thấy chàng rất dịu dàng rất đẹp trai, nên rất muốn hôn chàng, hiểu chưa?"
Nói thật lòng thì, Văn Triển không hiểu. Về những lời khen ngợi, về hai chữ "thích" nặng nề, hắn đều không thể hiểu nổi, những từ này quá tốt đẹp, giống như cảnh mộng đẹp hư ảo, sao có thể xuất hiện trong thế giới của hắn được chứ? So sánh như vậy, thì "mê người" ngược lại càng khiến hắn yên tâm hơn.
Hắn nào có để ý đến dung mạo của mình, đưa tay sờ sờ mặt, thì ra cha mẹ cho hắn một gương mặt đẹp ư.
Lúc này, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhếch mép cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Lục Vân Sơ.
Phải hình dung ánh mắt đó thế nào nhỉ? Lục Vân Sơ cảm giác ánh mắt hắn như phủ lên người nàng một lớp hào quang, như thể tất cả những điều tốt đẹp trên đời đều đổ dồn vào người nàng, khiến nàng cả người không dám nhúc nhích. Tình cảm chất chứa trong đó quá trân quý, khiến nàng có chút không biết phải làm sao.
Nàng dịu giọng, nắm tay Văn Triển: "Ta hi vọng chàng đừng tự coi khinh bản thân." Có lẽ ban đầu nàng quả thật là vì thương hại Văn Triển mà đối tốt với hắn, nhưng đó không phải là bố thí, một người tốt đẹp như hắn sao lại không đáng được thương hại chứ? Về sau, thương hại biến thành xót xa, chỉ hận không thể lật trời thay hắn báo thù.
Văn Triển mỉm cười, gật đầu, trong mắt có tình cảm mãnh liệt e lệ. Nếu Lục Vân Sơ không thích hắn nói những lời này, sau này hắn sẽ không nói nữa. Được yêu thương không dễ, hắn không thể tùy hứng phá hủy nó.
Cũng giống như Văn Triển không thể hiểu được sự yêu thích của Lục Vân Sơ, Lục Vân Sơ cũng không thể hiểu được sự tự ti nhút nhát của Văn Triển.
Lục Vân Sơ thở dài. Có lẽ là do tiến độ quá nhanh rồi? Nàng suy nghĩ, bọn họ chưa đủ hiểu biết đối phương, đã làm những chuyện mà nam nữ bằng hữu mới làm, quả thực là không tốt lắm. Tuy là thế giới trong tiểu thuyết, nhưng dù sao Văn Triển cũng là người thời xưa.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn