Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 65
Lục Vân Sơ khá ái ngại: "Không sao, chàng cứ uống tiếp đi."
Rồi xong, Văn Triển tuân lệnh, cúi đầu tiếp tục húp.
Thái độ như hắn chính là kiểu người nấu cơm thích nhất, cho ăn gì ăn nấy, lại còn ăn ngon lành thấy ớn, lúc nào cũng ánh mắt sáng long lanh hệt như đứa nít.
Lục Vân Sơ nhìn bát to đùng trước mặt mình, lại ngó sang bát nhỏ xíu của Văn Triển, cảm thấy có lỗi, không phải nàng không muốn bồi bổ cho Văn Triển nhiều hơn đâu, mà là lo dạ dày hắn chịu không nổi, chỉ dám từ từ cho tăng thêm khẩu phần thôi ấy chứ.
Nàng nhìn Văn Triển đang cúi đầu im lặng ăn, không nhịn được lên tiếng an ủi: "Chờ khi chàng khỏe lại rồi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu nhé. Giờ chàng ăn được cả đồ mặn rồi này, tốt hơn cái hồi ta mới tới lắm, sẽ ngày càng tốt lên thôi."
Văn Triển ngẩng đầu, trên mặt không hề lộ vẻ gì là bất mãn, cong cong khóe môi gật gật đầu ra điều mong chờ.
Lục Vân Sơ cúi xuống ăn tiếp, thoáng thấy sau khi hắn húp xong miếng cuối cùng, lại dùng thìa sứ cạo sạch đáy bát.
Cái tẹo áy náy nhỏ xíu xiu trong lòng nàng phút chốc như bị phóng to cả trăm lần.
Chưa hết, cạo sạch đáy bát lại còn cạo cả thành bát nữa, cạo cho tới lúc sạch bong sáng bóng, chẳng còn chút gì.
Làm xong hết mấy trò ấy, hắn ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt Lục Vân Sơ, thoáng vẻ ngượng ngập như thể bị bắt quả tang gì đó, vội vàng đặt bát xuống bàn, tỏ vẻ là mình không ăn nữa nữa, cố che giấu đi.
"Chết tiệt!" Lục Vân Sơ thầm chửi tục một câu, phân vân mãi rồi cuối cùng cũng chịu thua, đứng lên lầm bầm nói: "Ta múc thêm cho chàng một muỗng nữa thôi, lát nữa còn phải uống thuốc mà, ăn nhiều không được đâu!"
Văn Triển nhoẻn miệng cười, hắn thì ngồi, Lục Vân Sơ thì đứng, thế nên hắn phải ngước đầu nhìn lên. Ánh mắt hắn từ góc độ ấy sáng lắm, nhanh nhẹn lanh lợi lại thêm chút nịnh nọt khéo léo, chẳng ai dễ dàng phát hiện được ra.
Trời ạ, Lục Vân Sơ kìm nén xúc động muốn an ủi hắn, xoay người bỏ đi, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn thêm một gáo nước lạnh nào nữa, không đời nào!
Ăn xong phải nghỉ ngơi một lát mới được uống thuốc.
Lục Vân Sơ nhìn tuyết lớn bên ngoài không có dấu hiệu tan, lo lắng bảo Văn Triển quay lại giường nằm. Tuy đây là ghế dài chứ không phải giường, nhưng vẫn ấm hơn ngồi ngoài.
Văn Triển không hiểu, hắn viết lên giấy: Giường là chỗ ngủ, ban ngày sao phải nằm lì trên giường?
Lục Vân Sơ, kẻ ru rú trong nhà, cảm giác như trúng tên vào đầu gối.
"Vì chàng là bệnh nhân!" Nàng bừa trả lời.
Hôm nay là mùng một Tết, Văn Triển mặc bộ đồ mới Lục Vân Sơ chuẩn bị cho hắn. Cổ áo màu lam sẫm được viền một lớp lông trắng ngắn, làm nổi bật vẻ thanh cao quý phái của hắn.
Nàng nghiêm túc nói: "Hôm nay mùng một Tết, thích hợp nằm trong chăn".
Văn Triển sững người, cau mày suy nghĩ về tính hợp lý của câu nói này.
Nàng thôi đùa: "Mau đi đi, hôm nay trời rất lạnh. Ngoài kia tuyết lớn, ta sợ chàng lại bị cảm lạnh như lần trước".
Văn Triển lập tức không phản kháng nữa, một khi Lục Vân Sơ lộ vẻ lo lắng, hắn liền không thể làm gì.
Hắn cởi áo ngoài, chui vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận, dùng đôi mắt trong veo nhìn Lục Vân Sơ, như muốn nói: Giờ thì yên tâm rồi chứ.
Lục Vân Sơ hài lòng gật đầu, xoay người đi vào bếp lấy thuốc cho hắn.
Văn Triển dựa vào gối, nhìn theo nàng rời đi, ánh mắt dừng lại trên sắc trời ngoài cửa sổ.
Nhìn bầu trời xám xịt, hắn bỗng nhiên cau mày, cảnh giác ngồi dậy.
Lục Vân Sơ bưng bát thuốc quay lại, thấy Văn Triển không còn dựa vào đầu giường như lúc nãy mà co ro trong chăn, cười nói: "Vừa nãy còn nói không lạnh, giờ lại lạnh rồi à?"
Văn Triển vẫn co ro, không động đậy.
Nàng bưng bát thuốc lại gần, vỗ vỗ vào cái bọc nhỏ nhô lên như ngọn đồi: "Uống thuốc trước đi, uống xong rồi ngủ tiếp."
Vừa dứt lời liền phát hiện có điều gì đó không đúng - tấm chăn đang run rẩy.
Lòng Lục Vân Sơ "thịch" một tiếng, vội vàng đặt bát thuốc xuống, mạnh mẽ kéo chăn ra.
Văn Triển đang cuộn tròn người đối diện với tường, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Văn Triển!" Đã một khoảng thời gian kể từ lần lên cơn trước, Lục Vân Sơ gần như quên mất cảm giác hoảng loạn bất lực này.
Nàng đá giày ra, nhanh chóng bò lên giường, quỳ xuống bên cạnh Văn Triển, kéo hắn dậy.
Hàng lông mày hắn nhíu chặt, tóc đen rối bù, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, dáng vẻ nhắm chặt mắt lộ ra sự giằng xé. Có lẽ vì là ban ngày, thần sắc của hắn càng rõ ràng hơn, khí chất tàn úa ảm đạm lại hiện lên trên người hắn.
Lục Vân Sơ sợ nhất nhìn thấy hắn như thế này, nàng ôm lấy hắn, lau mồ hôi lạnh cho hắn, gọi tên hắn.
Nghe thấy giọng nàng, Văn Triển mở mắt ra, đôi mắt mờ mịt như sương khói phản chiếu khuôn mặt nàng.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn