Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 169
Lời lẽ an ủi rõ ràng là vậy, nhưng sau khi nghe xong, Văn Triển liền bật dậy, mắt mở to tròn, chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt vừa tủi thân vừa thất vọng đến thế.
Hắn nắm lấy tay Lục Vân Sơ, viết những dòng chữ đầy vẻ khó tin: Nàng còn muốn so sánh ư?
Lục Vân Sơ đầu óc choáng váng, lắp bắp nói: "Oan uổng quá!"
Văn Triển co gối, đưa tay ôm lấy đầu gối, cúi gằm mặt xuống, lần này khỏi cần đoán, ai cũng có thể thấy hắn đang giận dỗi.
Đỉnh đầu đen nhánh kia có cảm giác như đang âm u mọc ra nấm mốc.
Lục Vân Sơ không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn: "A Triển..."
Văn Triển không để ý tới nàng, hít một hơi thật sâu, nằm xuống kéo chăn lên, đi ngủ.
Lục Vân Sơ lại gần, cúi người xuống, v.uốt v.e mái tóc của hắn: "A Triển, ta sai rồi."
Văn Triển nắm lấy tay nàng, bỏ ra, tiếp tục ngủ.
Lục Vân Sơ đúng là đồ dở hơi, vậy mà lại thấy dáng vẻ Văn Triển giận dỗi hàng vạn năm có một lần này trông khá là đáng yêu.
Nàng nói: "Ta xưa nay vốn nói chuyện không suy nghĩ, chàng biết mà."
Văn Triển giả vờ ngủ không được, lại ngồi dậy, thở dài một tiếng, rồi nắm lấy tay nàng, rầu rĩ than thở: Nàng cứ cười với hắn mãi, đến việc ta khỏi bệnh rồi cũng không nhớ.
Lục Vân Sơ biết là Văn Triển vẫn nhớ chuyện này, dù sao lúc đó ánh mắt tủi thân của hắn suýt chút nữa đã nhấn chìm nàng, nhưng nàng không ngờ Văn Triển lại liên hệ hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.
Nàng bất đắc dĩ nói: "Việc quên mất chàng đã khỏi bệnh là lỗi của ta, ta xin lỗi chàng, nhưng chàng không được suy nghĩ lung tung."
Bốn chữ suy nghĩ lung tung chọc trúng tim đen của Văn Triển, hắn cảm thấy mình bị Lục Vân Sơ ghét bỏ, lập tức co rúm lại, dè dặt ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Lục Vân Sơ cam đoan với hắn: "Sau này sẽ không quên nữa."
Văn Triển gật đầu, sau khi xác nhận nàng không giận, lại nằm xuống chuẩn bị ngủ, chỉ là thế nào cũng không ngủ được, trong đầu rối như tơ vò, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn.
Điều bực mình nhất tất nhiên vẫn là: Nàng vậy mà lại muốn so sánh!!
Lục Vân Sơ tưởng không sao nữa, an ổn nằm xuống, lùi người lại gần Văn Triển, kết quả vừa chạm vào Văn Triển, hắn liền nhích ra xa.
Nàng lại lùi gần, hắn lại nhích ra xa.
Vài lần như vậy, hắn đã sắp sửa rơi xuống giường.
Lục Vân Sơ ôm trán, vô cùng bất đắc dĩ, xem ra không phải đang giận dỗi, nhưng làm nũng thì đúng là đang làm nũng.
Văn Triển vẫn chưa tìm được câu trả lời cho mối băn khoăn của mình, cho nên hắn suy nghĩ miên man cả một đêm, trời sáng trưng mà vẫn chưa dậy.
Lục Vân Sơ biết mình sai, vô cùng tự giác mượn nhà bếp chuẩn bị làm chút đồ ăn ngon để tạ lỗi.
Cứ nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi của Văn Triển là Lục Vân Sơ lại không nhịn được cười khúc khích.
Hắn đã hoạt bát hơn trước đây nhiều rồi, đến giận dỗi cũng biết, nhưng vẫn chưa đủ, tốt nhất là thêm chút cáu kỉnh thì càng tốt. Không làm nũng làm sao xứng được gọi là mèo chứ?
Nói đến mèo, chi bằng hôm nay làm tai mèo nhỉ.
Hòa bột mì với nước lạnh, sau khi nhào bột và ủ bột xong, cán bột thành những sợi dài nhỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, dùng ngón tay vê vê, miếng bột liền biến thành hình tai mèo hai đầu cong ở giữa phẳng. Trẻ con rất thích loại mì hình dạng này, trông rất thú vị.
Cách làm cũng đa dạng, có thể luộc cũng có thể xào, bất kì cách làm mì nào nghĩ ra cũng có thể áp dụng được để làm tai mèo.
Đã nói đến dỗ trẻ con, vậy thêm chút món ngọt nữa nha.
Ở đây cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu sữa, Lục Vân Sơ sai người mang sữa bò đến, đun nhỏ lửa, liên tục dùng muôi khuấy đều, cho lớp váng sữa sủi bọt lụp bụp nổi lên.
Ngày xửa ngày xưa, hồi lò vi sóng còn chưa phổ biến, sữa tươi được hâm nóng bằng những chiếc nồi nhỏ. Sữa hâm xong để một lúc, trên bề mặt sẽ hình thành một lớp váng sữa. Cái này mới là tinh túy, mùi sữa thơm phức, rõ ràng mùi béo ngậy rất đậm, vậy mà không hề ngấy chút nào, trái lại hương thơm của sữa được khuếch đại lên gấp bội rồi cô đặc lại trong lớp váng sữa này.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lục Vân Sơ lên lầu, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.
Văn Triển đã thức dậy, đang cúi đầu ngẩn ngơ, ngửi thấy mùi thơm, theo bản năng ngẩng đầu hít hà, vừa thấy Lục Vân Sơ, lập tức quay mặt đi, như đang giận dỗi.
"Ăn chút mì tai mèo đi." Lục Vân Sơ nói với hắn.
Ba chữ "mì tai mèo" đã thu hút sự chú ý của Văn Triển, ánh mắt hắn bất giác nhìn vào bát, thật sự không thể kìm nén được sự tò mò.
Mì tai mèo luộc xong vớt ra để ráo nước, rồi cho gia vị vào xào. Món ăn gia đình kiểu này thường không cần quá cầu kỳ, gia vị càng phong phú càng tốt, trứng gà vàng ươm, hẹ xanh mướt, đậu Hà Lan căng mọng, thêm cả giăm bông, nấm đông cô và măng khô dự trữ, đầy ắp cả một nồi.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn