Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 31
Nàng bị mưa xối xả như vậy cũng vẫn sống, còn Văn Triển chỉ bị dính chút mưa đã bệnh, chẳng qua là vì cả người đầy bệnh tật này.
Nàng lau sạch mồ hôi lạnh trên trán Văn Triển, để tránh hắn khó chịu vì có thói quen sạch sẽ: "Ngủ đi."
Văn Triển yên lặng nhắm mắt lại.
Lục Vân Sơ đứng dậy, đi ra ngoài sân, bản thân không thể ra khỏi cái sân này, không biết làm sao mới có thể tìm đại phu khám bệnh cho hắn.
Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, cảm giác chỉ dẫn kỳ lạ đó lại đến, mắt nàng sáng lên, xem ra là sắp đến diễn biến cốt truyện rồi! Chỉ cần ra khỏi sân, nàng sẽ có thể tìm được đại phu cho Văn Triển.
Nàng bước nhanh ra ngoài, quả nhiên gặp ngay Văn Giác ở hành lang treo rèm lụa giữa hai gian viện.
Hắn ta cúi gằm mặt, ra dáng chán nản.
Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện ra, vẫn có thể nói chuyện được, vội vàng tiến lên gọi hắn ta: "Văn Giác, Văn Triển nhiễm lạnh rồi, huynh bảo đại phu kê cho chàng ít thuốc."
Nàng biết cốt truyện sẽ không để ai vạch trần vết thương trên người Văn Triển lúc này, nên đại phu sẽ không đụng chạm đến Văn Triển, vậy thì chỉ có thể bảo đại phu kê vài thang thuốc cảm mạo thông thường.
Văn Giác ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng.
"Nhanh lên." Nàng giục.
Văn Giác vốn đang mơ mơ màng màng, bị nàng quát một tiếng, theo bản năng liền sai hạ nhân đi gọi đại phu kê thuốc.
Sai bảo xong mới hoàn hồn, quay đầu lại, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ vẫn chưa cảm thấy có lời thoại hiện ra, xem ra hôm nay vở kịch này không tập trung vào nàng.
Nàng không có gì để nói, thân thể lại không cử động được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Văn Giác.
Văn Giác đối diện với nàng có phần ngượng ngùng: "Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?"
Theo lẽ thường, nữ phụ phải thổ lộ tình cảm vào lúc này, nhưng Lục Vân Sơ không thấy lời thoại hiện lên, lại đang nóng lòng muốn quay về xem Văn Triển, hết sức mất kiên nhẫn, bèn đảo mắt nhìn Văn Giác.
Văn Giác giật mình, nhưng lại đón nhận rất tốt: "Ta… ta…" Hắn ta móc từ trong n.g.ự.c ra một cái túi thơm: "Đem về đi."
Điều này khiến Lục Vân Sơ có chút bất ngờ, túi thơm chắc chắn là vật quan trọng, nàng tráo đổi túi thơm rồi thì cốt truyện khẳng định sẽ không tiếp tục được, nhưng Văn Giác không hề nổi giận, lại còn trả túi thơm cho nàng, đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ nam chính trong cốt truyện gốc không có ý đồ lấy túi thơm một cách mờ ám, nhưng vì say rượu, vô tình bị nữ phụ nhét vào tay, trùng hợp lại có được vật quan trọng, mưu đồ đã thành?
Đúng là bạch liên hoa, cứ như chỉ vì là nam chính mà làm chuyện mất mặt cũng đương nhiên.
Ánh mắt nàng khinh bỉ, Văn Giác có chút tức giận, nhét túi thơm cho nàng: "Ngươi cầm về đi!"
Lục Vân Sơ đang định cãi nhau với hắn ta thì bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu khe khẽ.
Quay đầu lại, Liễu Tri Hứa đang đứng ở góc đường, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Hai người…"
Ra là cốt truyện là vầy.
Quả nhiên, Văn Giác mở miệng liền nói: "Cô nghe ta giải thích—"
Lục Vân Sơ lập tức cắt ngang: "Huynh từ từ giải thích đi, ta về trước đây."
Nói xong, nhận lấy túi thơm, liếc xéo Văn Giác một cái.
Văn Giác vội vàng giải thích: "Túi thơm này của đệ đệ ta, ta nhờ nàng trả lại—"
Lục Vân Sơ vốn đã sắp đi rồi, nghe vậy, cố tình dừng lại bên cạnh nữ chính, giơ cái túi thơm màu hồng đào lên, nhỏ giọng nói: "Đừng nghe hắn bôi nhọ, phu quân ta không phải loại người có sở thích kỳ quái như vậy."
Chiếc túi thơm này trông rất thanh tú, hoa văn phức tạp, vừa nhìn là biết đồ của nữ nhân.
Vẻ mặt Liễu Tri Hứa cứng lại một lát, phu quân nàng không phải loại người đó, vậy ai mới là đây…
Là nam chính, Văn Giác võ công đương nhiên cao cường, nghe được lời Lục Vân Sơ nói, tức đến bốc khói: "Ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy!" Nói xong, chính hắn ta cũng ngẩn người ra.
Túi thơm trong tay nàng sao lại trông như vậy?!
Hắn ta nhớ rõ mình cầm lấy cái túi thơm kia rồi cứ trằn trọc, dày vò khổ sở, cuối cùng khi đi gặp trụ trì vẫn còn đang nắm túi thơm do dự, cái túi thơm mà hắn ta đã xem đi xem lại vô số lần này, sao lại biến thành thế này?
Hắn ta cố gắng nhớ lại, đầu đau như búa bổ, nhưng lại chẳng nhớ ra được bất kỳ chi tiết nào, hình ảnh nhìn túi thơm trong ký ức vô cùng mơ hồ, dường như có chỗ nào đó đã xảy ra sai sót rất lớn.
Hắn ta đứng ngây ra đó, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, không nói nên lời.
Liễu Tri Hứa nhìn thấy cảnh này, càng khẳng định đây là dáng vẻ bí mật bị bại lộ nhưng lại không thể giải thích được.
Khóe miệng nàng ấy giật giật, vội vàng nói với Lục Vân Sơ: "Nhị phu nhân, ta đi cùng cô." Chẳng biết làm sao đối mặt với Văn Giác một mình, chỉ còn cách về tĩnh tâm lại đã.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn