Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 78
Hắn thế mà lại mặc cái tạp dề xanh da trời mà Lục Vân Sơ làm ra cho vui!
Văn Triển không hề hay biết chuyện này, chỉ cho rằng vào bếp thì phải mặc cái này mới sạch sẽ, vội vàng bưng cháo và sủi cảo hấp vừa ra lò đến, nhất thời quên cởi ra.
Hắn cao ráo, khí chất thanh lãnh, nhưng mặc tạp dề lại không hề có cảm giác lạc lõng.
Lục Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ, phá án rồi, đây chính là hiền phu lương mẫu, soái ca đảm đang!
Lục Vân Sơ bị sặc nước bọt, ho không ngừng.
Văn Triển vội vàng đặt khay thức ăn xuống, vội vàng bước tới, vẻ mặt nghiêm túc sờ lên trán nàng.
Trước mắt Lục Vân Sơ chính là eo hắn.
Tạp dề được buộc chặt, hoàn mỹ khoe ra vòng eo thon gọn.
Nàng ho càng lớn tiếng hơn.
Văn Triển nghi hoặc rút tay về, không sốt, sao lại ho dữ dội như vậy?
Hắn lo lắng viết lên sổ: Ăn chút cơm lót dạ trước, rồi uống thuốc cảm cho khỏe.
Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo qua những ngón tay thon dài trắng trẻo của hắn một vòng, rồi lại đảo đến eo hắn — đây vẫn là mùa đông, mặc dày như vậy mà vẫn có vóc dáng đẹp thế này, nếu là mùa hè... nếu không mặc gì...
"Khụ khụ khụ!" Mặt nàng "xoẹt" một cái đỏ bừng, che miệng ho sặc sụa.
Văn Triển càng hoảng sợ hơn, căm hận bản thân không biết y thuật.
Hắn còn muốn viết gì đó vào sổ, bị Lục Vân Sơ giữ tay lại. Nàng vừa điều hòa hô hấp, vừa cố gắng dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Ta không sao, chỉ là bị sặc nước thôi."
Văn Triển nửa tin nửa ngờ, sao người ta lại bị sặc nước bọt liên tục như vậy?
Khi hắn suy nghĩ thì hơi cụp mắt xuống, mi tâm nhíu lại một nỗi buồn nhẹ, đuôi mắt hếch lên, tạo thành một đường cong vừa thanh khổ vừa diễm lệ.
Mỹ nhân cau mày, nỗi buồn man mác đó nhất là khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, éo le thay mỹ nhân ấy còn đang mặc tạp dề.
Cổ họng Lục Vân Sơ lại bắt đầu ngứa ngáy, nàng hắng giọng, xua đuổi những ý nghĩ bậy bạ. Khốn khiếp thật! Hôm ba mươi tết vì sao lại làm ra cái tạp dề cho Văn Triển mặc cho vui, hài hước thì rất hài hước nhưng người bị hành hạ lại là nàng.
Nghe thấy nàng hắng giọng, Văn Triển vội vàng đặt quyển sổ xuống, nhanh chóng bước đến bàn rót cho nàng một cốc nước nóng.
Hắn bưng cốc nước đến, đưa nước cho Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ lắc đầu: "Ta không sao, khụ khụ, chàng đừng trước mặt ta là ta sẽ không ho nữa."
Tay cầm cốc nước của Văn Triển cứng đờ.
Hắn không biết mình đã làm sai điều gì, bối rối rụt cốc nước lại. Tại sao, là vì hôm qua hắn thừa nhận mình tỉnh táo ư? Có phải hắn đã làm sai rồi không, nếu không thừa nhận, nàng sẽ vẫn đối xử với hắn như trước, không cần phải dành quá nhiều ánh mắt cho hắn, chỉ cần chia sẻ cho hắn một chút thương hại là tốt rồi. Là hắn được voi đòi tiên, muốn quá nhiều sao…
Lục Vân Sơ thấy hắn cúi đầu không biết đang nghĩ gì, bèn nhắc nhở: "Này, chàng cởi tạp dề ra đi."
Văn Triển ngẩng đầu, thấy nàng biểu tình bình thường, thở phào nhẹ nhõm, thì ra là chuyện cái y phục này. Là hắn mặc sai sao, tùy tiện mặc y phục nàng tự tay may, có phải sẽ khiến nàng giận không?
Hắn nhất định phải học hỏi thêm nữa mới được. Văn Triển ghi vào sổ: Y phục này không thể mặc ra khỏi phòng bếp phải không?
Khóe môi Lục Vân Sơ lại cong lên một cách kì quái, nàng cố gắng ép xuống, nín cười nói: "Khụ, cũng không phải không được, chỉ là... ừm, nếu mặc trong phòng ngủ, thì có cách mặc khác."
Thì ra là vậy. Văn Triển nhíu mày gật đầu, ghi nhớ thật kĩ.
——Mặc thế nào?
Lục Vân Sơ không nhịn được nữa, cắn chặt môi dưới, chạm phải ánh mắt cầu tri thức của Văn Triển, ấp úng nói: "Sau này có dịp sẽ dạy chàng."
Thấy nàng không muốn nói cho mình biết, Văn Triển gật đầu, lặng lẽ cất quyển sổ đi, rất biết giữ chừng mực.
Hắn trước tiên bưng đĩa thức ăn đặt xuống, rồi mới đưa tay ra sau lưng cởi dây tạp dề.
Ánh mắt Lục Vân Sơ đảo điên cuồng, cố gắng nghiêm chỉnh lại tâm tư. Chỉ là cởi tạp dề thôi mà, bên trong vẫn còn mặc đồ! Đừng cười gian nữa!
Văn Triển cẩn thận gấp chiếc tạp dề lại, nghĩ nghĩ, lại viết vào sổ: Mặc ra ngoài có phải sẽ bị bẩn không, ta có thể giặt sạch rồi cất lại được không?
Lục Vân Sơ giật mình, trong đầu hiện lên hình ảnh Văn Triển giặt giũ phơi phóng y phục, quá sai trái rồi, không được! Đừng làm hiền phu lương mẫu nữa!
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, thật sự không cần."
Văn Triển gật đầu, ghi nhớ.
Hắn mỉm cười dịu dàng với nàng, ánh mắt rơi xuống đĩa thức ăn, ý bảo nàng ăn cơm cho nóng.
Tay Lục Vân Sơ vẫn còn rúc trong chăn chưa lấy ra, vốn dĩ bị bệnh người đã mềm nhũn không có sức, chỉ mặc mỗi trung y càng thêm lạnh lẽo.
Cho dù nàng hơi đói rồi, nhưng vẫn không lập tức lấy tay ra khỏi ổ chăn, bộ dạng uể oải trông như không có khẩu vị.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn