Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 147
Câu nói của Văn Giác nghẹn lại trong cổ họng, hắn ta nhỏ giọng hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Lục Vân Sơ nhìn hắn ta với vẻ mặt phức tạp. Đúng là hậu quả của việc dây dưa với nam chính mà ra, đáng lý trong nguyên tác nhân vật này cả đời sẽ chẳng bao giờ giao nhau với nàng, thế mà giờ lại gặp nhau trong cái quán trọ rách nát này.
Phản diện trong sách tuy nhiều, nhưng đa phần đều là loại người có quyền có thế, mấy người như thế nhìn qua chẳng đáng sợ, đáng sợ là mấy tên mưu sĩ có đầu óc sâu xa, thủ đoạn tàn độc ở đằng sau kia kìa, mỗi lần xem tới đoạn đấy, nàng đều toát mồ hôi.
Lão già này chính là mưu sĩ đằng sau Tĩnh vương, người đời gọi là Hạc lão, kế hoạch tàn sát lần này mà so với mưu kế ông ta bày ra đằng sau thì đúng là muỗi đốt inox.
Nàng biết nam nữ chính sẽ không chết, nhưng nàng với Văn Triển thì lại chưa chắc, đã gặp chuyện này rồi, mau chuồn lẹ thôi.
Nàng vội vàng nắm lấy tay Văn Triển, nói với Văn Giác: "Người này là mưu sĩ của Tĩnh vương, thủ đoạn rất tàn nhẫn, huynh cẩn thận, ta với Văn Triển đi trước đây."
Văn Giác vẻ mặt hoang mang, vội vàng túm lấy nàng: "Ngươi nói gì vậy?"
Vừa thấy hắn ta giở trò, Văn Triển lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay hắn ta, không cho hắn ta đụng vào Lục Vân Sơ.
Ba người giằng co, động tác có chút mạnh bạo, từ phía sau vang lên một giọng nói thong thả: "Ba vị bằng hữu, không bằng lại đây ngồi uống chút trà nóng cho ấm, tầm hai khắc nữa sẽ có tuyết rơi đấy. Ta đã sai hai nhân hầm canh gà rồi, nếu ba vị không chê, chi bằng cùng lão hủ này dùng một bữa cơm nhé?"
Lục Vân Sơ biết loại cáo già như Hạc lão chắc chắn sẽ không buông tha bọn họ, nghĩ đến chuyện bỏ chạy cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Nàng trừng mắt nhìn Văn Giác, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi trở lại bình thường, tự nhiên dắt Văn Triển ngồi xuống trước mặt Hạc lão: "Vậy phiền lão nhân gia rồi."
Văn Giác nhận ra mình đã gây ra họa, tức thì ủ rũ.
Trái lại, Lục Vân Sơ lại bình tĩnh hơn hắn ta nhiều. Hắn ta không dám biểu hiện gì khác, vội vàng kìm nén tâm trạng, ngồi xuống cạnh Văn Triển, chắn giữa Hạc lão và Lục Vân Sơ cùng Văn Triển, đề phòng có bất trắc xảy ra, để hắn ta còn có thể bảo vệ cả hai người.
Hắn ta cũng cảm tạ Hạc lão rồi tự nhiên trò chuyện.
Văn Giác đường đường là nam chính, trừ những lúc bị Lục Vân Sơ chọc tức đến mất trí ra, thì kỹ năng nói chuyện vẫn rất ổn.
Nếu không nhờ khí chất nguy hiểm khó mà kiềm nén khi mới xuất hiện của Hạc lão, thì giờ ông ta trông chẳng khác gì một ông cụ bình thường.
Ông ta huyên thuyên không ngừng về sở thích ăn uống của mình: "Già rồi, lại thích đồ mềm, đồ nhuyễn, ngày nào cũng thèm thịt gà xé nhỏ trong canh gà".
Thái độ sống của Lục Vân Sơ có thể tóm gọn trong bốn chữ "phá bình phá suất".
Dù sao cũng đến nước này rồi, sợ cũng vô dụng, nàng bình tĩnh rót nước nóng cho Văn Triển, tiếp lời: "Phu quân ta dạ dày không tốt, cũng thích ăn những món này."
Cả bàn bốn người, cũng chỉ có mình Văn Giác là khẩn trương.
Nghe vậy Văn Triển quay sang cười với Lục Vân Sơ, có chút bất đắc dĩ. Không phải hắn thích ăn, mà là nàng thích làm những thứ này cho hắn, hắn chỉ có thể ăn những thứ này thôi.
Có lẽ thái độ thong dong của họ đã ảnh hưởng đến Hạc lão, ông ta mở miệng nói: "Vậy thì trùng hợp quá, lát nữa món ăn lên các ngươi phải nếm thử cho kỹ. Công thức món này ta phải lặn lội tìm kiếm rất lâu mới có được, chỉ có một nhà này, đầu bếp cũng chỉ có một người, không ai khác có thể nấu ra được hương vị tương tự."
Giây phút đáng lẽ phải lo lắng bất an, Lục Vân Sơ lại thèm nhỏ dãi một cách kém cỏi.
Lúc này Liễu Tri Hứa và Hối Cơ cũng nghe thấy động tĩnh, cùng nhau xuống lầu.
Thấy họ ngồi đây, cũng xúm lại.
Đáng tiếc Văn Giác nhíu mày đến mức sắp co giật, cũng chẳng ai nhận ra ám thị của hắn ta.
Nghe nói đến chuyện ăn uống, mắt Hối Cơ sáng rỡ: "Vậy… vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."
Văn Giác vừa tức vừa bất lực: "Chủ trì, ngài là hòa thượng đấy".
Hối Cơ chắp hai tay, niệm "A Di Đà Phật" một tiếng, không để ý đến hắn ta, dứt khoát quay sang trò chuyện với Lục Vân Sơ, người đáng mến hơn.
"Nữ thí chủ, việc hôm qua ta suy nghĩ mãi vẫn chưa có manh mối, không biết nữ thí chủ có thể giải đáp cho ta không?"
Lục Vân Sơ nhìn sang Văn Triển.
Thật ra nàng cũng không biết Văn Triển đã trải qua những gì, cũng không biết làm thế nào mới có thể mở cửa trái tim hắn, nàng muốn hiểu hắn, nhưng lại sợ làm tổn thương hắn.
Nàng buồn bã nói: "Ta cũng không rõ."
Ánh mắt Hối Cơ đảo qua đảo lại giữa hai người họ, rồi dừng lại trên người Văn Triển: "Thí chủ… buông bỏ chấp niệm, mới có thể tiến xa."
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn