Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 124
Lục Vân Sơ á khẩu, nàng đính chính: "Không phải đâu, đừng hiểu lầm ta, quả thật là ta thấy chàng rất quyến rũ, từng phút giây đều quyến rũ, nhưng muốn hôn chàng là vì ta thích chàng, thích nên mới thấy quyến rũ, thích nên mới thấy xót xa..." Việc này nói ra khó quá.
Văn Triển lại làm như không nghe thấy, tiếp tục viết trên tay nàng: Bây giờ thì sao?
Lục Vân Sơ khựng lại: "Bây giờ thì sao là sao?"
Hắn ngẩng lên, trong mắt là sự dò xét non nớt, chan chứa nhiệt tình và tự ti.
Hắn viết: Bây giờ nàng vẫn còn thấy ta quyến rũ chứ?
Lục Vân Sơ bị câu hỏi này của hắn làm cho ngẩn ngơ, nàng cảm thấy sẽ không ai có thể không gật đầu khi đối diện với ánh mắt như thế này được.
Văn Triển dường như cười nhẹ, sau đó đưa tay nâng gáy nàng, lực rất nhẹ, cứ như đang nâng một món đồ dễ vỡ.
Không phải Lục Vân Sơ ngốc, mà là nàng không ngờ Văn Triển lại hành động như vậy.
Lúc này nàng còn hơi mơ hồ, không hiểu sao Văn Triển lại đỡ lấy đầu mình làm gì, nàng còn đủ tâm trí cảm nhận sự run rẩy từ lòng bàn tay hắn.
Kế tiếp, ánh sáng trước mắt bị che khuất, Văn Triển đột nhiên cúi người, áp xuống môi nàng.
Lục Vân Sơ trợn mắt, bị hành động của hắn làm cho giật mình, theo bản năng ngả người ra sau, với lực đỡ nhẹ nhàng kia của hắn thì sao đỡ được, vì thế nàng ngã xuống đệm, có bàn tay của hắn đỡ lấy cũng không thấy đau lắm.
Nhưng như thể hắn không cảm thấy tay đau, lại quấn quýt đuổi theo nàng, một tay chống bên hông, cúi đầu lần nữa hôn nàng.
Lồng n.g.ự.c hắn rộng lớn, bao phủ lấy nàng, cả không gian ngập tràn mùi thuốc dễ chịu trên người hắn.
Tình yêu chính là người thầy tốt nhất, chỉ một lần đã khiến hắn học được, hơn nữa càng hôn càng nhuần nhuyễn hơn, giữ chặt nàng trong lòng mình, hôn đến mức nàng choáng váng.
Lục Vân Sơ cảm thấy Văn Triển hình như đã khai mở một kỹ năng gì đó ghê gớm, trước đây thì hắn cứ ngóng mắt trông chờ được nàng bố thí chút tình, giờ thì trông chờ nàng hôn hắn.
Trước kia khi xin ăn thì ánh mắt chất chứa vẻ đáng thương vì chưa được no, giờ ánh mắt này với lúc trước không khác nhau là mấy, cứ như đang dè dặt nói: "Nếu được thì nàng có thể hôn ta được không?"
Cho dù Lục Vân Sơ có hiểu sai ý hắn hay không thì cứ mỗi lần hắn dịu dàng nhìn nàng cười, Lục Vân Sơ lại tiến tới hôn lên khóe môi hắn.
Tiến độ nhanh thế này ai cũng không nghĩ đến. Nói là củi khô gặp lửa cũng không đúng, nụ hôn của họ giống như là một cách thăm dò thân mật, tình hơn dục, mặc dù còn vụng về nhưng lại khiến người khác say mê nghiện ngập.
Hành trình thuận lợi, ngoại trừ buổi tối xuống xe nghỉ ngơi, phần lớn thời gian bọn họ đều ngồi trong xe ngựa. Trong xe ngựa tràn ngập bầu không khí sền sệt, ngay cả đám thị vệ thô kệch cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Trước kia, chuyện Lục Vân Sơ thích Văn Giác tuy không công khai rõ ràng cho mọi người thấy, nhưng ai cũng ngầm hiểu. Kết quả trong nháy mắt, nàng lại rẽ ngang sang Văn Triển, còn thân mật với hắn nữa chứ.
Bọn họ nhìn Văn Triển với ánh mắt mang theo sự thương cảm.
Văn Triển nhìn thì ôn nhuận thông tuệ, nhưng dường như chưa từng nhận ra ánh mắt của bọn họ, vẫn cứ dịu dàng đối đãi với Lục Vân Sơ.
Bọn họ không phải là người cẩn thận, những lời bàn tán này khó tránh khỏi lọt vào tai Lục Vân Sơ.
Nàng rất tức giận, quát mắng bọn họ, nói sau này sẽ không cho bọn họ cơm ăn, để bọn họ tự gặm bánh khô, rồi quay sang kéo Văn Triển chui vào xe ngựa.
Văn Triển nắm lấy ngón tay nàng, bảo nàng đừng giận.
Nhưng Lục Vân Sơ vẫn tức giận dậm chân: "Ta mới không thích Văn Giác." Nàng nâng mặt Văn Triển lên, nghiêm túc lặp lại: "Ta chỉ thích chàng thôi, chàng đừng nghe những người này nói bậy." Nàng cảm thấy Văn Triển là một người dịu dàng đến mức không có chút tính khí nào, hắn đối với thiện ý nên được nhận sẽ vô cùng cảm kích, đối với ác ý lại cảm thấy là lẽ đương nhiên, như vậy là không đúng.
Nàng kiên định bày tỏ tình cảm với Văn Triển: "Cũng không phải như bọn họ nói là ta nhìn trúng dung mạo của chàng mới ở bên cạnh chàng, lời của người khác đều đừng nghe, chỉ cần nghe lời ta là được rồi."
Văn Triển vẫn mỉm cười, nhìn nàng chăm chú, băng tuyết trong mắt hắn tan ra, hóa thành dòng nước ấm áp mùa xuân, ngay cả tình yêu cũng hết sức thận trọng.
Hắn nắm lấy cổ tay Lục Vân Sơ, viết lên lòng bàn tay nàng: Ta biết.
Sổ của hắn đã hết, Lục Vân Sơ vẫn chưa làm quyển mới cho hắn, nên hắn chỉ có thể viết chữ lên lòng bàn tay nàng.
Lục Vân Sơ thích dáng vẻ chậm rãi từng nét bút của hắn khi viết chữ, nên cứ trì hoãn chưa làm sổ cho hắn.
Hắn viết xong ba chữ này, chọt chọt vào lòng bàn tay Lục Vân Sơ, ý nói vẫn còn lời muốn nói, bảo nàng kiên nhẫn chờ.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn