Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 10
Liễu Tri Hứa một đầu mơ hồ, theo phản xạ đáp: "Ta họ Liễu."
"Liễu cô nương phải không." Lục Vân Sơ khóe mắt thoáng thấy bóng Văn Giác đuổi tới, cảm thấy thân thể không tự chủ được muốn xoay người, thốt ra lời thoại: "Ta nhớ kỹ rồi."
Liễu Tri Hứa ngơ ngác nhìn nàng, Lục Vân Sơ vội vàng móc từ trong n.g.ự.c ra một bức thư, nhanh chóng nói: "Liễu cô nương giúp một việc, cảm ơn cô."
Nói xong nhét thư vào tay Liễu Tri Hứa, khóe mắt thấy Văn Giác đã đến gần, vội vã rời đi, chớp mắt đã không thấy đâu.
Liễu Tri Hứa cầm thư ngẩn người, đang định nhét vào tay áo thì bị Văn Giác đuổi kịp ngăn lại.
"Nàng cho cô cái gì?" Văn Giác sắc mặt tái xanh. Khi ở ngoài làm việc, hắn ta nghe hạ nhân truyền tin nói Lục Vân Sơ suốt ngày ru rú trong viện không thích ra ngoài, ngoài việc đổi một đợt hạ nhân thì chỉ có uống rượu hàng ngày, hắn ta liền yên tâm, tưởng con điên Lục kia sau khi gả cho Văn Triển sẽ sống yên ổn, trong lòng còn mong nàng uống rượu đến c.h.ế.t cũng là một kết cục tốt, nào ngờ thấy nàng dáng vẻ này dường như vẫn chưa buông bỏ lòng dạ xấu xa với mình.
Liễu Tri Hứa đáp: "Không biết, vị cô nương... vị phu nhân ấy là ai?"
Đối diện với đôi mắt như khói như sương của Liễu Tri Hứa, Văn Giác trong lòng mềm nhũn, hạ giọng: "Nàng ta chỉ là kẻ điên, cô không cần để ý, nếu nàng ta dám đến quấy rầy cô, cô sai người đến tìm ta, ta sẽ xử lý."
Liễu Tri Hứa như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm.
"Đưa thư cho ta." Văn Giác nói.
"Cái này..." Liễu Tri Hứa có phần do dự.
Văn Giác trực tiếp rút thư từ tay nàng ấy: "Nàng ta thô lỗ vô lễ, trong thư chắc chắn viết đầy lời nguyền rủa đe dọa cô."
Nguyên tác vốn như thế, Lục Vân Sơ viết một bức thư đe dọa dài, đảo lộn phải trái, bịa đặt mối tình ân oán giữa nàng và nam chính, nữ chính tuy không hoàn toàn tin, nhưng trong lòng cũng để lại nghi kỵ. Chỉ là trong nguyên tác nữ phụ nhét thư xong liền đi, không nói thêm lời nào, còn Lục Vân Sơ lại nói thêm một câu cảm ơn, chỉ khác nhau mấy hơi thở, đã khiến nam chính thấy được hành động trao thư.
Liễu Tri Hứa muốn lấy lại thư, nhưng không muốn giằng co mất phong thái, chỉ có thể nhíu mày nói: "Văn công tử, thư này là vị phu nhân kia đưa cho ta, xem hay không xem ta tự có phán đoán, ngài không có quyền quyết định."
Nghe lời nàng ấy Văn Giác không giận, ngược lại càng thêm ngưỡng mộ: "Cô đối với ai cũng khiêm cung lễ độ, có từng nghĩ họ có xứng được cô đối đãi như vậy không?"
Hắn ta nói xong cũng không đợi Liễu Tri Hứa đáp lại, tự ý mở thư: "Không tin cô cứ xem là biết, ta không phải kẻ thích sau lưng nói xấu người khác, ta nói nàng ta sẽ viết thư nhục mạ cô, là sau khi xác định mới dám nói ra."
Mở được một nửa, lại thấy chạm vào thư Lục Vân Sơ viết sẽ bẩn tay, ghê tởm đưa thư cho tiểu tư bên cạnh: "Ngươi đọc đi."
Liễu Tri Hứa liếc nhìn Văn Giác, không ngăn cản. Từ khi hai người quen biết, Văn Giác đã để lại ấn tượng khác với người thường cho nàng ấy, nàng ấy tin Văn Giác không phải kẻ không có nắm chắc đã dám khẳng định một người phẩm tính xấu xa, chỉ là vị cô nương áo đỏ kia ngôn hành bất nhất, thực sự kỳ quặc khó đoán, nàng ấy tạm thời khó phán đoán.
Trong lúc nàng ấy suy nghĩ, tiểu tư đã mở thư ra.
Hắn ta liếc qua nội dung thư, do dự nhìn Văn Giác.
Văn Giác cười nhạt một tiếng, mọi việc nằm trong lòng bàn tay: "Ngươi đọc đi. Đọc cho ta và Liễu cô nương nghe, ta muốn xem nàng ta bịa đặt phát điên sau lưng thế nào. Lần này ta vạch trần những âm mưu xảo quyệt của nàng ta dưới ánh mặt trời, sau này bất kể nàng ta nói thế nào, chắc hẳn trong lòng Liễu cô nương cũng sẽ tự có phán đoán."
Tiểu tư vẫn một dáng vẻ do dự, Văn Giác không kiên nhẫn nói: "Đọc." Nói xong liếc nhìn Liễu Tri Hứa yếu ớt như liễu: "Lời dơ bẩn bỏ qua."
Thế là tiểu tư cầm tờ giấy, lắp bắp đọc ra: "Chào Liễu cô nương, ta là nhị phu nhân Lục Vân Sơ của phủ Văn, ta biết không quen biết mà viết thư cho cô thực sự đường đột, nhưng ta thực sự không biết phải làm sao mới tốt."
Văn Giác nhếch môi cười nhạt, quả nhiên, đúng như hắn ta dự đoán.
"Ta có một việc muốn nhờ, lời thỉnh cầu này thật kỳ quặc, mong cô thông cảm, ta cũng không biết giải thích thế nào mới phải. Ta biết cô thiện lương, nhất định sẽ giúp ta." Tiểu tư cắn răng, từng chữ từng chữ đọc ra những lời sau.
Văn Giác: "Hừ."
"... Ta muốn nhờ cô giúp bảo ngoại viện đưa cho viện của chúng ta ít thực phẩm tươi, ta biết cô sẽ không hiểu, ta cũng không biết giải thích sao, ta thực sự sai khiến hạ nhân không được, nhưng ta biết họ sẽ nghe lời cô, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, Liễu cô nương, xin cô giúp cho."
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn