Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 136
Lục Vân Sơ nói với Văn Triển: "Chàng tắm rửa trước đi, xong rồi ta có chuyện muốn hỏi chàng."
Văn Triển vô cùng bất an, nếu có thể, hắn hy vọng những bí mật kia cả đời cũng sẽ không bị Lục Vân Sơ biết được.
Hắn tắm rửa rất chậm, khăn mặt che trên mặt, hận không thể che đến tận khi trời đất sụp đổ.
Lục Vân Sơ vốn đang nặng lòng suy tư, thấy hắn như vậy không khỏi buồn cười: "Đừng có lề mề nữa."
Văn Triển bỏ khăn ướt xuống, nghiêng đầu liếc trộm Lục Vân Sơ, sau đó hơi tăng tốc độ, nhưng vẫn cứ chậm chạp.
Lục Vân Sơ bước tới, cười nói: "Chàng muốn chà rách mặt luôn hay sao?"
Giọng điệu nàng có chút trách cứ, Văn Triển run mi, cúi đầu nhận lỗi.
Dáng vẻ hắn thật ấu trĩ, Lục Vân Sơ thở dài, túm lấy vạt áo hắn, hôn mạnh một cái: "Không nên như thế."
Sau đó nàng quay đi tắm rửa.
Văn Triển nhìn bóng lưng nàng, nghĩ đến biểu cảm vừa rồi, chắc là nàng không còn giận nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, hơi đắc ý, thì ra hôn một cái là hết giận rồi, hắn dường như đã nắm bắt được tính tình của nàng rồi.
Đợi đến khi Lục Vân Sơ tắm rửa thay y phục xong xuôi, Văn Triển cũng đã thu dọn xong, ngồi không yên mà lắc lư bên cạnh bàn.
Lục Vân Sơ vỗ vỗ giường: "Lại đây."
Văn Triển cứng đờ, không biết Lục Vân Sơ đã đoán được gì, hắn phải làm thế nào để giấu diếm nàng đây.
Hắn đi tới, chủ động nắm tay Lục Vân Sơ, viết lên đó: Muộn rồi, ngủ đi thôi.
Lục Vân Sơ chưa từng thấy dáng vẻ này của Văn Triển, nghiêm túc trịnh trọng liếc nhìn hắn.
Nàng kìm nén ý cười, không thể để Văn Triển lảng tránh được.
"Chân chàng là thế nào?"
Văn Triển kinh hãi ngẩng đầu.
Hắn tim đập như sấm, không khống chế được biểu cảm, vội vàng né tránh ánh mắt, nhưng Lục Vân Sơ nâng mặt hắn lên, không cho hắn trốn tránh: "Vị hòa thượng kia nói chàng gánh chịu mệnh số ta bị gãy chân, có thật vậy không?"
Cho dù Văn Triển có đề phòng đến đâu cũng không ngờ một hòa thượng lại có thể nhìn thấu bí mật của mình.
Hắn toát mồ hôi lạnh, đối diện với ánh mắt Lục Vân Sơ, hắn cúi đầu, không nói lời nào. Đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra để vừa không nói dối, lại vừa có thể né tránh truy hỏi.
Lục Vân Sơ nào có để hắn làm vậy, nàng nâng mặt hắn, ép hắn ngẩng đầu: "Chàng là đang ngầm thừa nhận sao?"
Dù Văn Triển đã ngẩng đầu, ánh mắt vẫn cứ liếc sang một bên. Cái gọi là vùng vẫy giãy chết, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lục Vân Sơ không cần hắn gật đầu cũng đã biết đáp án.
"Ta hiểu rồi."
Hiểu gì rồi?
Trong lòng Văn Triển hơi hoảng, hắn rất sợ sau khi Lục Vân Sơ phát hiện những điều này, nàng sẽ không còn dùng ánh mắt trước kia nhìn mình nữa.
Hắn đột nhiên dời mắt về, thấy Lục Vân Sơ cúi đầu suy nghĩ, nhíu chặt mày, hoảng đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn vội vàng cúi xuống, hôn lên mi tâm nàng.
Lục Vân Sơ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Chàng làm gì—"
Hắn chặn môi nàng lại.
Lục Vân Sơ ngây người.
Nàng rất nhanh hiểu được suy nghĩ của Văn Triển, hắn thành kính hôn nàng, lực đạo rất nhẹ rất êm, lại hết sức lấy lòng, hôn đến mức triền miên, không để nàng có thể thở dốc.
Nàng kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, cảm thấy vừa xót xa vừa buồn cười.
Hắn đang nghĩ gì vậy? Cứ tưởng như thế này là có thể mê hoặc nàng, khiến nàng chuyển dời sự chú ý, không truy cứu nữa sao?
Sự thật đúng là như vậy.
Văn Triển là kẻ mới vào nghề, trong tình huống khẩn trương, lại quên cả việc đổi hơi thở, bản thân hắn đã thở không đều, còn không buông nàng ra, cố gắng tước đoạt hơi thở của nàng, khiến nàng không nghĩ ngợi gì nữa.
Lục Vân Sơ phối hợp đáp lại hắn, rồi từng chút một tiến lại gần, đẩy vai hắn một cái, hắn bất ngờ ngã ngửa ra sau.
Mái tóc đen xõa ra, như lụa trải dài, lướt qua mu bàn tay Lục Vân Sơ, lạnh lẽo, khiến mu bàn tay nàng ngứa ngáy.
Văn Triển ngẩn ra, sau đó lại cho rằng mình đã thành công, khóe miệng vô thức cong lên, giống như mỗi lần lừa được Lục Vân Sơ múc thêm cho mình một muỗng vậy.
Lục Vân Sơ phát hiện ra vẻ mặt nhỏ bé của hắn, trong lòng mắng hắn một câu "đồ ngốc".
Nàng cúi người xuống, dùng chiêu thức tương tự mê hoặc Văn Triển.
Làm sao Văn Triển có thể chống đỡ được, nhanh chóng rơi vào trạng thái choáng váng, dùng tay giữ lấy gáy nàng.
Trong lúc đầu óc hắn đang mơ hồ, Lục Vân Sơ buông hắn ra, ngẩng đầu lên, hắn lập tức thở dốc, quên mất chuyện quan trọng khác, chính là lúc này, nàng nhanh nhẹn lùi ra sau, vén ống quần của hắn lên.
Văn Triển chớp chớp mắt, đợi đến khi hơi nóng trước mắt tan đi mới cảm nhận được động tác của nàng.
Hắn ngồi dậy, Lục Vân Sơ liền giữ hắn lại, cưỡng chế kiểm tra chân hắn.
Quả nhiên, ở đầu gối và bắp chân của hắn có một vết sẹo sâu, giống hệt vết sẹo do gãy chân của nàng lúc trước.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn