Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 38
Đến lúc trời xế chiều, Lục Vân Sơ cảm thấy cảm giác hướng dẫn đè nén trên người lại đến, vội vàng chạy về phòng, dặn dò Văn Triển: "Ta phải ra ngoài một lát, chàng ở nhà đợi ta nhé."
Ánh sáng không đến nỗi quá mờ, trong phòng chưa thắp đèn, Văn Triển ngồi trong bóng tối, Lục Vân Sơ không nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Hắn đứng dậy, bước về phía Lục Vân Sơ, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút lo lắng.
Lục Vân Sơ không biết hắn lo lắng điều gì, giải thích: "Ta đi dự tiệc ăn mừng của Văn Giác, không biết khi nào mới về, trong bếp có cháo hâm nóng, chàng nhớ ăn đấy."
Vừa dứt lời, cốt truyện đã không đợi được nữa, đẩy nàng đi ra cổng.
Thấy nàng loạng choạng bước đi, Văn Triển cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo nàng.
Đến cổng, Lục Vân Sơ mới phát hiện Văn Triển đi theo sau mình, nàng quay người, bất đắc dĩ nói: "Chàng theo ta làm gì?"
Là những NPC bị cốt truyện hạn chế, họ không thể tùy ý rời khỏi phạm vi hoạt động của mình.
Nàng vừa nói vừa lùi về sau, bước ra khỏi cổng.
Văn Triển và nàng đứng ngoài cổng nhìn nhau, bóng dáng gầy gò của hắn trông có vẻ cô tịch, lòng Lục Vân Sơ nhói lên, lại không khống chế được việc rời đi.
Bóng Văn Triển phản chiếu trên cành cây khô héo, lay động theo gió. Bỗng nhiên, gió ngừng thổi, bóng hắn đứng im, Văn Triển thoát khỏi sự bao phủ của bóng tối, cứ thế bước ra khỏi cổng.
Lục Vân Sơ mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chàng có thể ra ngoài sao?" Chẳng lẽ phạm vi hoạt động của Văn Triển không bị hạn chế nhỏ như vậy, hay là vì nàng đã ra ngoài, nên Văn Triển cũng có thể ra ngoài?
Nàng không thể xác định nguyên nhân cụ thể, nhưng rất vui vẻ, vội vàng nắm lấy tay áo Văn Triển: "Thật tốt quá, sau này chàng đừng ru rú trong sân nữa."
Thế nhưng, Văn Triển không gật đầu.
Lục Vân Sơ đã quen với vẻ mặt không biểu cảm của hắn, cũng không phát hiện ra điểm khác thường của hắn, tự mình lải nhải: "May mà đồ ăn ta mang theo đủ nhiều, chúng ta ngồi xuống, cứ ăn được thì ăn trước, nếu thấy không ngon thì ăn đồ mình mang theo, dù hôm nay có vở kịch hay ho nào thì cũng không để bụng đói, cứ coi như tự mang đồ uống vào rạp phim xem phim vậy."
Nàng lên kế hoạch cho việc quan trọng nhất buổi tối, đi cùng Văn Triển đến đại sảnh nơi Văn Giác mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Lục Vân Sơ ăn vận lộng lẫy xuất hiện, vừa bước vào, cả đại sảnh liền im bặt, sau đó mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, rõ ràng là đang bàn luận về nàng.
Văn Giác thấy nàng đến, mặt mày sa sầm, sải bước tiến đến trước mặt nàng che khuất tầm nhìn của mọi người, kéo nàng sang một bên, trừng mắt nhìn nàng: "Sao ngươi lại đến đây?"
Lục Vân Sơ sờ sờ trâm cài trên tóc: "Sao ta không thể đến? Ta là nữ chủ nhân của Văn phủ."
Mặt Văn Giác càng đen hơn, nghiến răng nghiến lợi: "Không biết liêm sỉ——"
Bốn chữ chưa nói hết, ánh mắt liếc thấy Văn Triển đang đứng bên cạnh.
Vẻ mặt hung dữ của hắn ta cứng đờ lại, ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Văn Triển không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh nhạt gật đầu với hắn ta.
"Sao đệ lại—" Văn Giác quá đỗi kinh ngạc, quên mất Lục Vân Sơ, tiến lên nói chuyện với Văn Triển: "Đệ bằng lòng bước ra khỏi…"
Văn Triển nghiêng đầu, hàng mi dài rậm phủ bóng xuống mí mắt, che khuất đôi mắt – nơi duy nhất có thể để lộ cảm xúc của hắn.
Lục Vân Sơ nghĩ nàng phải có một màn cãi vã kịch tính với Văn Giác, nhưng Văn Triển lại xuất hiện, khiến Văn Giác với vẻ mặt kinh ngạc và tâm trí rối bời, chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nàng.
Văn Giác im lặng một hồi, quay đầu nhìn Lục Vân Sơ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt phức tạp: "Đệ ra đây là vì nàng sao?"
Văn Triển luôn tỏ ra thờ ơ với mọi người, chẳng có phản ứng gì, Văn Giác đã quen rồi, cứ tự nhiên nói tiếp: "Là nàng ấy ép đệ sao? Nàng làm sao dám––"
Chưa đợi hắn ta nói xong, Văn Triển đã bước ngang qua, đi về phía Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ biết hai huynh đệ này có mối quan hệ kì lạ, nhưng cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều, sau khi dặn dò Văn Triển vài câu, nàng đi tìm chỗ ngồi trước.
Thời đại này không quá câu nệ lễ nghi, dãy bàn nam nữ chỉ cách nhau một tấm bình phong bằng vải mỏng.
Lục Vân Sơ có chút lo lắng cho Văn Triển, nên chọn chỗ ngồi gần bình phong nhất, nhìn hắn qua tấm bình phong.
"Nhìn nàng ta kìa, thật là mặt dày…"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng si tình đó chứ."
Mấy bà ngồi cùng bàn xì xào bàn tán, Lục Vân Sơ nghe thấy bèn liếc nhìn họ một cái đầy khó chịu, lập tức tất cả đều im thin thít.
Yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, Lục Vân Sơ thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm món ăn trên bàn, ừm, đúng là chẳng có gì ngon cả.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận