Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 186
Lục Vân Sơ nghe ra giọng điệu của hắn ta có gì đó không ổn, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hắn ta không nói rõ lý do, chỉ là thần sắc không được tốt lắm: "Chờ một chút đã, trên đường có thể sẽ có biến cố."
Lục Vân Sơ không muốn tìm chết, ngoan ngoãn nghe theo lời khuyên của Văn Giác.
Ban đầu nàng định tự mình tìm một quán trọ để ở, nhưng Văn Giác lại trực tiếp dặn dò thị vệ đưa họ đến chỗ ở của hắn ta. Đã gặp được Văn Triển rồi, hắn ta không thể nào chào hỏi một tiếng rồi đường ai nấy đi được.
Văn Triển không có ý kiến gì, Lục Vân Sơ cũng không nói gì thêm. Văn Giác trông bình thường hơn trước nhiều, đi theo hắn ta có ăn có ở lại được đảm bảo an toàn, chẳng có gì phải phản đối cả.
Xe ngựa dừng lại, Lục Vân Sơ vén rèm chui ra, cứ tưởng phủ đệ của nam chính phải nguy nga tráng lệ, nào ngờ lại giản dị hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Thị vệ tiến lên gõ cửa, người ra mở cửa lại chính là Liễu Tri Hứa.
Nàng ấy ăn vận như một phụ nhân, trông vô cùng dịu dàng, thấy Lục Vân Sơ bên cạnh xe ngựa, gương mặt không chút biểu cảm bỗng nở nụ cười.
Gặp lại Liễu Tri Hứa, Lục Vân Sơ cũng rất vui, nàng vẫn luôn quan tâm đến quá trình trưởng thành của nữ chính, bây giờ có thể trực tiếp hỏi thăm rồi.
Hai người tay trong tay tiến vào trong, trò chuyện vài câu xã giao, Lục Vân Sơ liền quan tâm hỏi thăm nàng ấy dạo này thế nào.
Liễu Tri Hứa rất thân thiết với nàng, hỏi gì đáp nấy. Lục Vân Sơ hỏi một hồi, xác nhận nàng ấy vẫn chưa khai mở được bàn tay vàng, bắt đầu con đường cơ sở hạ tầng, có chút thất vọng.
Cả hai cũng trò chuyện được một lúc, Lục Vân Sơ nói: "Ta đi dọn dẹp hành lý ở phòng khách trước đã, rồi chúng ta nói chuyện sau nhé."
Vừa mới đứng dậy, Liễu Tri Hứa gọi nàng lại.
"Vân Sơ." Cách gọi của nàng ấy rất thân mật, khiến Lục Vân Sơ ngẩn người một chút: "Cô thấy ta thế nào?"
Lục Vân Sơ ngây người, theo bản năng đáp: "Rất tốt."
Liễu Tri Hứa cong khoé mắt: "Ta đối với cô xem như là tri vô bất ngôn rồi chứ?"
Lục Vân Sơ có chút lúng túng, xem ra những lời dò hỏi quanh co lúc nãy của nàng, Liễu Tri Hứa thực ra đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Nàng ngồi trở lại, gật đầu.
Liễu Tri Hứa rót thêm trà cho nàng: "Ta có một câu hỏi, cô có thể giải đáp cho ta được không?"
Lục Vân Sơ cảm thấy Liễu Tri Hứa kỳ quái, đặc biệt là khi phối với bộ trang phục đoan trang của phụ nhân này, nhìn thế nào cũng thấy không hài hòa.
Nàng gật đầu: "Vấn đề gì?"
Liễu Tri Hứa dường như thở phào nhẹ nhõm, chiếc mặt nạ ôn nhu trên mặt rốt cuộc cũng được gỡ xuống, thay vào đó là thần sắc thanh lãnh thường ngày: "Vừa rồi cô thăm dò tình hình gần đây của ta, dường như rất thất vọng?"
Lục Vân Sơ lúng túng ngồi không yên, nửa ngày mới nặn ra được mấy chữ: "Ờ, đúng vậy, ta chỉ là cảm thấy... cảm thấy Liễu cô nương hẳn là người làm nên đại sự."
Liễu Tri Hứa nghĩ đến vô số khả năng, duy chỉ không ngờ nàng lại trả lời như vậy: "Làm nên đại sự?"
Lục Vân Sơ gật đầu.
Nàng ấy cười: "Vân Sơ, ta là kẻ què chân, vai không thể vác, tay không thể xách."
Lục Vân Sơ nghe nàng ấy nói về bản thân như vậy, có chút buồn, đoán chừng đây là giai đoạn đầu nữ chính gặp phải trở ngại, tự ti buồn bã, sau giai đoạn này mới thực sự trưởng thành.
Nàng an ủi: "Đừng nói vậy, làm nên đại sự đâu phải là để người ta ra chiến trường c.h.é.m giết, cô xem những mưu sĩ sau lưng đế vương, ai chẳng là văn nhân nho nhã." Nữ chính sau khi chia tay với nam chính quyết liệt đã gả cho một vị vương hầu, ở phía sau giúp hắn ta bày mưu tính kế, thắng được nhiều thành trì, cuối cùng vương hầu bệnh chết, nàng ấy thành công tiếp quản, các thành chủ xung quanh nhất thời ai nấy đều lo sợ.
Liễu Tri Hứa không hề được an ủi, khẽ cười: "Đa tạ. Chỉ là ta..." không biết nàng ấy đã trải qua chuyện gì, trông có vẻ rất chán nản: "Ta là tiểu nữ trong nhà, đáng lẽ cả đời sống vô lo vô nghĩ, gả chồng sinh con, nào ngờ gia đình đột ngột gặp biến cố, các ca ca đều qua đời, chỉ còn lại mình ta, cơ nghiệp to lớn không người kế thừa."
Lục Vân Sơ ngắt lời nàng ấy: "Không phải cô biết kế thừa sao?"
Nàng chỉ lo hồi tưởng lại cốt truyện, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt xảo quyệt lóe lên trong mắt Liễu Tri Hứa: "Ta nào có bản lĩnh đó?"
Lục Vân Sơ thuận miệng tiếp lời: "Cô rất tốt mà, đầu óc cô tốt, cái gì cũng nghĩ ra được, người khác chỉ biết đánh đánh g.i.ế.c giết, còn cô lại biết bắt đầu từ dân chúng, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, cô đã phát hiện ra nhiều loại hạt giống, cải thiện canh tác, giảm bớt—" Nàng tuôn ra một tràng, đột nhiên ý thức được điều gì đó không đúng, vội vàng ngậm miệng.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn