Xuyên Sách: Nữ Phụ Pháo Hôi Tìm Đường Sống
Chương 141
Có phải vậy không? Nàng cảm thấy mình đoán đúng rồi, bởi vì nàng đã nhìn thấy ánh mắt của Văn Triển. Ánh mắt của hắn thật sự... dịu dàng đến mức tan chảy.
Kẻ dối trá, sao có thể dùng ánh mắt như vậy, dùng tư thế như vậy khẩn cầu, lừa gạt nàng chứ?
Nàng đẩy Văn Triển ra, hắn còn chưa kịp hốt hoảng thì đã bị nàng giữ lại. Dĩ nhiên, không phải dùng tay.
Nàng mang theo chút trừng phạt mà đoạt lấy hơi thở của hắn, mặc cho hắn run rẩy, mặc cho hắn sụp đổ.
Văn Triển chưa từng trải qua cảm giác này, đau đớn kí.ch th.í.ch toàn thân hắn, hắn có thể cảm nhận được, nhưng lại khác với cảm giác trước đây, cơn đau ấy như được ngăn cách bởi một tầng sương trắng mờ ảo, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận rõ ràng, chỉ có tất cả những gì Lục Vân Sơ mang đến.
Cảm quan như được trao đổi một cách kỳ lạ, cơn đau lẽ ra phải mãnh liệt nhất bị cướp mất vị trí, thay vào đó là sự quấn quýt mềm mại, ấm áp nơi môi răng.
Hắn muốn đưa tay giữ Lục Vân Sơ lại, nhưng nàng lại đột nhiên rời khỏi hắn.
Nàng thở hổn hển, lau miệng: "Lần sau còn như vậy, ta mặc kệ chàng có đau hay không."
Xoẹt một cái, tất cả cảm giác đau đớn tê dại mơ hồ lại trở về đúng vị trí, trên môi hắn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, nhưng hắn lại không thể nào phân chia sự tập trung để cảm nhận được nữa.
Lục Vân Sơ chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy chân hắn run rẩy dữ dội.
Nàng nín thở, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nàng nén run bàn tay, hướng về phía chân hắn thăm dò. Hắn không để ý, cũng không còn sức để ý, nên nàng dễ dàng vén ống quần của hắn lên.
Những vết sẹo sẫm màu trên chân hắn thật sống động, giống như vừa mới bị thương, nàng thậm chí còn thấy xương cốt của hắn đang vặn vẹo nhẹ theo từng cơn run rẩy.
Nước mắt nàng ào ạt tuôn rơi, bởi vì tai ương của nàng đã chuyển sang cho Văn Triển, cho nên mỗi lần hắn đều phải chịu đựng cơn đau gãy chân như một hình phạt.
Làm sao hắn có thể hy sinh nhiều như vậy vì nàng chứ?
Nàng không thể kìm được nước mắt, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, trong đầu toàn là khuôn mặt khẩn thiết của Văn Triển. Tại sao hắn phải, tại sao hắn phải tự hạ thấp mình, rõ ràng là nàng nợ hắn rất nhiều.
Văn Triển nhìn không rõ lắm, hắn cảm thấy Lục Vân Sơ đã rời đi, muốn gọi tên nàng, mở miệng mới nhớ ra mình là kẻ câm.
Hắn chìm vào tê dại, ngây ngốc nghĩ, lần sau nhất định phải viết giấy sẵn, để nàng đừng đi.
Nhưng, hắn lại cảm thấy nàng vẫn chưa đi. Hắn muốn chống người dậy xem sao, vừa mới gom góp đủ sức lực, lại cảm thấy chân đau nhức truyền đến một cảm giác mềm mại ấm áp.
Rõ ràng chỉ là sức mạnh của hạt mưa rơi xuống biển, lại dễ dàng hóa giải tất cả đau đớn, như làn gió xuân lướt qua, mang theo sự xoa dịu mềm mại tê dại.
Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cố nghiêng người, cuộn tròn lại, nhìn thấy một màn khiến hắn khó có thể chấp nhận.
Nàng nhẹ nhàng v.uố.t v.e vết thương của hắn, như đêm qua hắn hôn lên đầu ngón tay nàng, hôn lên những vết sẹo xấu xí kia.
Văn Triển bỗng hít một hơi, toan lùi lại, toan trốn tránh, lại bị nàng giữ chặt.
Nàng ngẩng đầu, Văn Triển thấy được hốc mắt nàng ngập tràn nước mắt.
Hắn ngây người.
Nước mắt nàng rơi trên đùi hắn, nàng nức nở nhìn hắn.
Hắn ngơ ngác co chân lại, quên cả đau đớn.
Nàng còn muốn cúi đầu xuống tiếp tục, Văn Triển vội vàng cuộn mình lại, không cho nàng xem nữa.
Nàng quỳ bò lại gần, hỏi hắn: "Vì sao?"
Văn Triển run rẩy, lắc đầu lia lịa, vô cùng chật vật.
Hắn không dám nhìn nàng, xấu hổ cúi đầu, không thể chấp nhận tất cả những gì vừa xảy ra.
Nàng mạnh mẽ nâng cằm hắn lên, bắt hắn nhìn mình: "Vì sao phải làm nhiều như vậy cho ta?"
Văn Triển chìm trong kinh ngạc và hổ thẹn tự trách không thể thoát ra, bên tai là tiếng ù ù, không nghe được nàng nói, chỉ thấy nàng đầy vẻ tức giận, nước mắt tuôn rơi, tưởng mình lại phạm lỗi chọc nàng khóc, chỉ biết lắc đầu.
Hắn há miệng, mấp máy môi.
Lục Vân Sơ không hiểu, chỉ có thể áp sát lại, cố gắng nhìn cho rõ.
Lông mi hắn dày rậm run rẩy không ngừng, che khuất nỗi bi ai trong mắt hắn.
Hắn liên tục lặp lại mấy chữ, Lục Vân Sơ nhìn một hồi, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Hắn nói: "Xấu, van nàng, đừng nhìn."
Lục Vân Sơ bỗng hít một hơi, nước mắt tuôn rơi.
Nàng không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình làm vậy là vì sao.
Nàng đầy tức giận, lật hắn lại, hung hăng hôn xuống. Người ta khi giận dữ sức lực rất lớn, Văn Triển lại đang lên cơn bệnh, không cách nào chống cự được.
Nàng vén tấm "vải che thân" của hắn, dùng cách tương tự, tỉ mỉ miêu tả từng vết sẹo của hắn.
Văn Triển cảm thấy mình đáng ra phải thấy lạnh, vậy mà người hắn lại ướt đẫm mồ hôi.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211: Hoàn