Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 722: Chương 722

Anh nhìn cô rất chăm chú, rồi cất giọng trầm khàn, trong màn đêm tĩnh mịch lại càng giống một lời dụ dỗ: "Oanh Oanh, anh thích em. Em làm bạn gái anh nhé?"

Trong đầu cô như có tiếng nổ lớn, hoàn toàn trống rỗng.

"Sư, sư huynh..." Cô lắp bắp gọi anh, hơi thở bỗng trở nên lộn xộn.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Lúc này, chắc chắn má cô đã đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng ran.

Thẩm Dư Huề vẫn chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu lắng như muốn giam cầm cô trong đó. Giọng anh trầm thấp lặp lại lần nữa, mang theo cả sự kiên định và dịu dàng: "Anh đã thích Oanh Oanh từ rất lâu rồi. Oanh Oanh có đồng ý làm bạn gái anh không?"

Từ bao giờ nhỉ?

Có lẽ là ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, khi cô gái này đột nhiên xuất hiện, nắm lấy vạt áo anh, đôi mắt run rẩy, muốn nói lại thôi hỏi anh tên gì. Khi ấy, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn cô một cách hờ hững, nhưng cảm giác rung động ấy... có lẽ đã âm ỉ ngay từ giây phút đó.

Hay là sau này, khi cô dần trở nên quen thuộc trong cuộc sống của anh? Khi từng chút, từng chút một, hình bóng cô khắc sâu vào tâm trí anh, khiến anh chẳng thể dứt ra được.

Dù thế nào, tình cảm này mãnh liệt đến mức anh không thể đè nén thêm nữa.

Oanh Oanh ngước nhìn sư huynh, tim đập dồn dập, đôi mắt anh quá mức chăm chú, vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, khiến cô không thể cưỡng lại.

Đột nhiên, đầu óc cô trống rỗng, như bị một luồng nhiệt xông lên, cả người theo bản năng nhào vào lòng anh.

Thẩm Dư Huề bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy cô gái trong lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng siết chặt.

Oanh Oanh vùi mặt vào n.g.ự.c anh, không dám ngẩng đầu, chỉ cảm nhận hơi thở anh vây quanh.

Bên tai, giọng anh trầm ấm vang lên: "Oanh Oanh thích sư huynh không?"

"...Thích." Cô rụt rè đáp, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào gió.

 

Thẩm Dư Huề khẽ cười, cúi đầu ghé sát bên tai cô: "Nói lại đi."

Oanh Oanh siết chặt vạt áo anh, đỏ mặt lắp bắp: "Em... cũng thích sư huynh."

Nếu là một tháng trước, khi còn ở thủ đô, có lẽ cô sẽ do dự, sẽ mơ hồ với tình cảm của mình. Nhưng trở về thành phố Ninh Bắc, cùng anh trải qua một tháng trọn vẹn, cô đã nghĩ rất rõ ràng.

Cô thích anh.

Không phải giống như kiếp trước đối với Cố Thừa Cẩm – một thứ tình cảm thoáng qua, hời hợt.

Mãi đến lúc này, Oanh Oanh mới nhận ra rằng tình cảm cô dành cho sư huynh không giống với tình cảm trước kia dành cho Cố Thừa Cẩm.

Kiếp trước, ai cũng ngưỡng mộ Cố thế tử—ngưỡng mộ danh tiếng của hắn, thích khuôn mặt tuấn tú, bị thu hút bởi phong thái cao ngạo nhưng ôn hòa của hắn.

Cô cũng từng nghĩ rằng mình thích hắn, nhưng đến bây giờ, cô mới hiểu ra, đó chẳng qua chỉ là hiệu ứng tâm lý đám đông. Là kiểu thích do hoàn cảnh, do người khác thích thì mình cũng tự cho rằng mình thích.

Nhưng thích một người thực sự là thế nào?

Không cần quan tâm đến bất cứ điều gì của anh ấy, chỉ cần mỗi ngày đều muốn gặp anh, muốn trò chuyện với anh, muốn quấn quýt bên anh, muốn có một tương lai cùng anh.

Vòng tay sư huynh có hơi lạnh, nhưng điều đó không quan trọng. Dù người cô thích là ai đi nữa, cô đều có thể sưởi ấm cho anh.

Thẩm Dư Huề ôm cô gái nhỏ trong lòng rất lâu mới khẽ buông ra, ánh mắt trầm ấm: "Oanh Oanh về nhà trước đi, ngày mai anh đến đón, chúng ta đi chơi."

Oanh Oanh ngơ ngác gật đầu, cả người vẫn còn mềm nhũn, hai má đỏ bừng như vừa rơi vào giấc mộng đẹp.

Thẩm Dư Huề không kìm được, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng khàn khàn dặn dò: "Vào nhà đi."

Oanh Oanh mở cổng bước vào, đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận