Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 425: Chương 425

Mẹ Đoạn chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo tràn qua gáy. Bây giờ đã là cuối tháng Mười Hai, lò sưởi trong nhà đã được bật từ sớm, vừa rồi vẫn còn ấm áp, vậy mà giờ đây, một cơn ớn lạnh đột ngột lan khắp cơ thể bà.

Ngay lúc đó, một giọng nói âm u, quái gở vang lên từ phía sau:

"Các người đúng là biết hưởng thụ nhỉ? Dùng tiền của tôi, dùng công ty của tôi mua nhà, sống sung sướng ghê cơ."

Ba người trong phòng giật b.ắ.n mình, cứng đờ quay đầu lại. Trước mắt họ là một cảnh tượng kinh hoàng—một nữ quỷ mặc váy nhuốm máu, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, lơ lửng giữa không trung.

Trong vòng tay nữ quỷ là một đứa trẻ quỷ, toàn thân toát ra âm khí dày đặc. Khuôn mặt nó trắng nhợt như phủ một lớp bột, hai con mắt đen láy to tròn chiếm gần hết khuôn mặt, trong khi tứ chi lại khẳng khiu như que củi, trông quái dị đến rợn người.

Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi xé toạc lý trí của cả ba. Cơ thể họ run lên bần bật, răng va vào nhau lập cập.

Đoạn Phác đang cầm điện thoại, nghe thấy tiếng động liền vô thức quay đầu lại. Ngay khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, mặt hắn lập tức trắng bệch.

Hình ảnh này... quá giống với cảnh tượng mà hắn từng chứng kiến sáu năm trước!

Khi đó, hắn lao từ công ty đến bệnh viện, trước mắt hắn là t.h.i t.h.ể bê bết m.á.u của vợ mình. Giống hệt như bây giờ!

 

"Cô... cô..." Đoạn Phác hoảng loạn, tay run rẩy làm rơi điện thoại xuống đất, giọng hắn lạc đi vì kinh hãi. "Sao cô lại ở đây?! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Mẹ Đoạn cũng hét lên thất thanh, cả người run lẩy bẩy, loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Một vệt nước vàng loang ra dưới chỗ bà ta ngồi—bà ta đã bị dọa đến mức tè cả ra quần.

Nỗi sợ hãi bóp nghẹt trái tim bà ta. Dáng vẻ của con dâu lúc chết... mãi mãi in hằn trong tâm trí bà.

Dư Tiêu Tiêu, người tình của Đoạn Phác, cũng chẳng khá hơn. Cô ta run rẩy như cầy sấy, mặt không còn một giọt máu.

Là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của Đoạn Phác, đương nhiên cô ta biết vợ của hắn trông như thế nào. Nhưng vợ hắn ta đã c.h.ế.t từ sáu năm trước! Nếu người phụ nữ trước mặt không phải người thì chỉ có thể là…

Chương Uyển Thục siết chặt đứa con quỷ trong tay, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt Đoạn Phác. Giọng nói của cô vọng đến, lạnh lẽo như băng:

"Tên khốn này! Anh có tiểu tam từ lâu, nhưng lại tham lam tiền của tôi nên không chịu ly hôn. Ngay từ đầu, anh đã muốn mẹ anh ra tay hại tôi để anh có thể độc chiếm gia sản của tôi, đúng không?!"

Mái tóc dài của cô bay tán loạn theo từng cơn gió lạnh. Cô đột ngột lao vút đến, gương mặt trắng bệch, đôi mắt u ám đối diện với Đoạn Phác.

Hắn sợ hãi hét lên, cả người run rẩy không kiểm soát.

"Không... không phải vậy! Tôi chưa bao giờ muốn hại cô! Uyển Thục, tất cả là do mẹ tôi làm! Nếu cô muốn báo thù thì hãy tìm bà ta! Là bà ta đã đẩy cô ngã, khiến cô khó sinh mà chết! Không phải tôi! Không phải tôi đâu!"

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận