Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 546: Chương 546

Lục Tố hào hứng gật đầu:

"Được, cho chị nhiều một chút! Chị sẽ bảo người gửi một ít cho bác trai bác gái Thẩm và ông bà nội Thẩm nữa. Bác trai Thẩm, ông nội Thẩm, cả Dư Diên cũng nhớ mãi không quên trà của em. Họ nói loại trà xanh này hiệu quả đặc biệt tốt, chứng mất ngủ, huyết áp cao đều được kiểm soát."

Oanh Oanh không ngạc nhiên, cô đương nhiên biết tác dụng của trà xanh này.

Không chỉ trà xanh, bất cứ thứ gì được trồng trong động phủ đều là linh thực, được nuôi dưỡng bằng linh khí, có lợi rất lớn cho cơ thể con người, thậm chí có thể hỗ trợ điều trị một số bệnh nhỏ.

Lúc đầu, khi Thẩm Dư Diên nói với cô rằng trà xanh có thể giúp cải thiện chứng mất ngủ, huyết áp cao, mỡ m.á.u cao, cô còn chưa tin.

Nhưng sau đó, ngay cả ông nội nhà họ Lục cũng lên tiếng. Ông bảo rằng từ khi uống trà xanh mà Oanh Oanh tặng, triệu chứng mất ngủ, tim đập nhanh, huyết áp cao của ông đã giảm rõ rệt.

Lục Tố lúc ấy bán tín bán nghi, lập tức gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra cho ông.

Kết quả đúng như lời ông nói—huyết áp ổn định, nhịp tim đều, không còn tình trạng hồi hộp, khó chịu.

Cô lúc này mới nhận ra, trà xanh của Oanh Oanh thực sự là bảo vật!

Xã hội hiện đại, dù y học phát triển nhưng bệnh vặt vẫn tràn lan.

Dù có nếp sống điều độ đến đâu, khi bước vào tuổi già, ai cũng khó tránh khỏi các vấn đề sức khỏe—huyết áp cao, mỡ m.á.u cao, mất ngủ, khó tiêu, thấp khớp…

Nhà họ Lục và nhà họ Thẩm, thời trẻ đều là những nhân vật phong vân, từng lăn lộn trên thương trường, thậm chí có chiến công hiển hách. Nhưng năm tháng qua đi, sức khỏe cũng dần giảm sút, bao nhiêu năm nay đều phải chú trọng bồi bổ, giữ gìn.

 

Thế nhưng, từ khi bắt đầu uống trà xanh mà Oanh Oanh tặng, họ thực sự cảm nhận được sự khác biệt.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Giấc ngủ sâu hơn, sức đề kháng mạnh hơn, huyết áp và mỡ m.á.u đều ổn định.

Nhà họ Thẩm và nhà họ Lục không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy loại trà này. Bọn họ đều biết đây chắc chắn là một loại trà cực kỳ quý giá, điều này càng khiến họ khẳng định một điều—nữ đàn em bên cạnh Thẩm Dư Huề không phải người bình thường.

Lục Tố cũng nhận ra sự đặc biệt này, nhưng cô không hỏi nhiều. Cô và Oanh Oanh rất hợp nhau, đã coi đối phương như bạn bè thật sự, mà bạn bè thì không cần thiết phải hỏi những chuyện riêng tư không nên hỏi.

Lúc này, các món ăn lần lượt được dọn lên bàn.

Lục Tố lấy một tấm thiệp mời màu đỏ lớn từ trong túi, đưa cho Oanh Oanh, tươi cười nói:

"Oanh Oanh, đây là thiệp mời đám cưới của chị. Đám cưới sẽ được tổ chức vào giữa tháng bảy, lúc đó em cũng đã nghỉ hè rồi, có thể đến dự đám cưới của chị. Vừa hay cũng xem như đi chơi một chuyến ở thủ đô."

Oanh Oanh nhận lấy thiệp mời, mỉm cười đáp:

"Chị Tố yên tâm, đến lúc đó em nhất định sẽ đến!"

Hai tuần sau, vào một ngày chủ nhật, Oanh Oanh tranh thủ thời gian đem một phần hoa hồng từ động phủ ra trồng dọc theo hàng rào trong vườn.

Những cành hoa hồng mà cô lấy ra đều là cành giâm, nhưng nhờ linh khí dồi dào trong động phủ nuôi dưỡng, chúng có sức sống vô cùng mãnh liệt. Cho dù vừa mới được mang ra trồng, chỉ cần một thời gian ngắn, chúng cũng sẽ phát triển um tùm.

Trước Tết, cô đã trồng một dãy hoa trà, bây giờ chúng đã lớn mạnh, từng đợt hoa thay phiên nở rộ.

 

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận