Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 481: Chương 481

Ở một căn phòng khác, Lục Chính Nghĩa cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái tương tự. Chưa đến mười một giờ, cậu ta đã ngủ thiếp đi.

Chỉ có Oanh Oanh vẫn còn thức.

Cô ngồi trên giường, tay cầm điện thoại, lặng lẽ trò chuyện với Thẩm Dư Huề.

Anh ta vẫn chưa biết chuyện cô đến nhà Hứa Lãnh Nguyệt.

Biệt thự này rất yên tĩnh, thậm chí có phần đáng sợ. Vì không muốn đánh thức người khác, cô không gọi điện mà chỉ nhắn tin.

Cô kể cho Thẩm Dư Huề nghe về hành trình những ngày qua của mình cùng với Lục Chính Nghĩa và Tống Ni Ni.

Thẩm Dư Huề nhanh chóng nhắn lại: "Chú ý an toàn, gửi định vị cho anh."

Oanh Oanh thoải mái gửi định vị, nhắn kèm một dòng: "Đừng lo cho em, sẽ không có chuyện gì đâu. Bà lão đó không có tu vi gì đáng kể, chỉ chờ xem tối nay bà ta ra tay thế nào thôi."

Cô muốn tận mắt chứng kiến.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Tống Ni Ni dù có nghe bao nhiêu lần vẫn sẽ hoài nghi.

Vậy nên… cứ để cô ấy tự mình trải nghiệm đi.

Trò chuyện với Thẩm Dư Huề một lúc, Oanh Oanh nhắn tin cuối cùng: "Thẩm sư huynh, chúc ngủ ngon. Em đi ngủ đây, nửa đêm còn phải dậy làm việc."

Bà lão đó chắc chắn sẽ ra tay vào nửa đêm.

Nói ngủ là ngủ.

Cô biết trong hương thơm trong phòng có thành phần gây mê, nhưng với cô, thứ này vô dụng.

Cô chỉ đơn giản muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút.

Tối nay… sẽ có trò hay để xem.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Một giờ đêm.

Toàn bộ thôn xóm chìm trong yên tĩnh.

Biệt thự Hứa gia lại càng lặng lẽ đến đáng sợ.

Trong bóng tối, một mùi hương thoang thoảng len lỏi khắp nơi.

Hứa Lãnh Nguyệt đã đốt hương an thần trong từng căn phòng.

 

Loại hương này sẽ khiến bất cứ ai hít phải rơi vào giấc ngủ sâu, mãi đến khi trời sáng mới tỉnh lại.

Tất cả đã nằm trong tính toán của bà ta.

Hứa Lãnh Nguyệt cầm một chiếc đèn lồng, lặng lẽ bước vào phòng của Tống Ni Ni.

Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn hắt lên khuôn mặt bà ta, những nếp nhăn chồng chéo càng trở nên rõ ràng.

Bà ta dừng lại trước giường, lặng lẽ quan sát cháu gái đang ngủ say.

Dung mạo thanh tú, đường nét hài hòa, có vài phần giống bà ta thuở còn trẻ.

Hứa Lãnh Nguyệt khẽ thở dài.

Bà ta cũng rất muốn có lại gương mặt trẻ trung như thế, nhưng không được.

Tu vi của bà ta không đủ.

Không đủ để đoạt xá.

Bà ta không phải thiên tài tu luyện, bao nhiêu năm qua, tu vi chỉ vừa đủ để bày trận kéo dài mạng sống, đã là vô cùng khó khăn.

Chẳng ai muốn ra tay với chính cháu ruột của mình.

Nhưng bà ta không còn cách nào khác.

Bà ta muốn sống.

Bà ta không muốn chết.

Năm bốn mươi tuổi, bà ta lâm bệnh nặng, bác sĩ nói rằng thời gian không còn nhiều.

Bà ta hoảng sợ.

Bà ta không cam lòng.

Bà ta đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu về việc dùng tuổi thọ của con gái lớn để kéo dài mạng sống của chính mình.

Đắn đo.

Do dự.

Nhưng cuối cùng, lòng ích kỷ vẫn chiến thắng.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận