Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 584: Chương 584

Đặng Đề cẩn thận đề nghị:

"Cổ thiếu, hay là trước tiên bắt Thi tiểu thư đến? Tôi thấy đấy cũng chỉ là một cô gái ham tiền, chẳng phải cô ta đang cặp kè với cậu hai nhà họ Thẩm sao? Theo anh cũng có thể kiếm được tiền, đâu có gì khác biệt. Chỉ cần bắt cô ta đến đây, tôi không tin cô ta không khuất phục!"

Cổ Dã nghe vậy liền quát:

"Cút! Cô nghĩ cô ấy là ai mà có thể đối xử thô lỗ như vậy? Cút xuống đi, để tôi tự nghĩ cách."

Hắn ta không muốn ép buộc Oanh Oanh, càng không muốn làm cô chịu ấm ức. Nửa năm qua, hắn đã nhớ nhung cô đến điên cuồng, chỉ mong cô có thể tự nguyện đến bên hắn.

Hai ngày nay, Oanh Oanh theo Thẩm Dư Huề ra ngoài dạo chơi, tham quan một số địa điểm nổi tiếng ở thủ đô.

Dù thời tiết nóng nực, nhưng vì khách du lịch không quá đông nên cô vẫn cảm thấy thoải mái.

Bên phía Thi Việt, chương trình đã chính thức bắt đầu ghi hình. Cậu hiện đang ở cùng trợ lý sinh hoạt Vương Mỹ Chi trong khu chung cư mà mình từng thuê vào kỳ nghỉ đông nửa năm trước. Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, nằm trong khu chung cư có ba hộ một tầng thang máy.

Khu này được xây dựng khá sớm, diện tích căn hộ không quá rộng rãi, nhưng mật độ dân cư lại rất cao, gần như kín phòng.

Ngày đầu tiên quay chương trình kết thúc, Thi Việt cùng Vương Mỹ Chi trở về chung cư. Trên đường về, cô mua một ít thức ăn, định nấu bữa tối cho cậu rồi mới về nhà với chồng con.

Đến khi ăn xong, trời đã hơn bảy giờ tối. Vương Mỹ Chi cất dọn xong xuôi, quay sang dặn dò:

"Việt Việt, chị về trước nhé. Hôm nay cậu ở đây một mình, sáng mai chị qua đón, rồi cùng đến chỗ ghi hình."

Thi Việt gật đầu:

"Vâng, chị Vương cứ về đi ạ."

Vương Mỹ Chi rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình cậu.

 

Thi Việt lấy điện thoại gọi cho Oanh Oanh và mẹ Thi.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bên kia, Oanh Oanh vẫn đang ăn cơm ở nhà họ Thẩm, còn mẹ Thi cũng vừa dùng bữa xong. Hai mẹ con nói chuyện một hồi, mẹ Thi dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Thi Việt vừa định về phòng xem lịch trình công việc ngày mai thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quát mắng đầy giận dữ của một người phụ nữ.

"Con xem con làm cái gì kìa? Ăn mỗi cái kem thôi cũng làm bẩn hết quần áo! Con có phải là lợn không hả? Con có biết mẹ bận rộn thế nào không?"

Ngay sau đó là hai tiếng tát giòn tan.

Thi Việt hơi cau mày, cậu đoán được tình hình bên ngoài.

Căn hộ bên cạnh là nơi ở của một gia đình ba người—một cặp vợ chồng ngoài ba mươi tuổi và một cô con gái khoảng năm, sáu tuổi. Cô bé này dường như mắc chứng tự kỷ, Thi Việt từng gặp vài lần trong thang máy, cô bé rất ít nói, luôn cúi đầu, không chủ động giao tiếp với ai.

Còn người mẹ thì lại là người nóng nảy, nhiều lần mắng chửi và thậm chí đánh con ngay trước mặt người khác.

Kỳ nghỉ đông năm ngoái, Thi Việt đã từng chứng kiến và cũng từng ra tay ngăn cản.

Cậu không ngờ rằng bây giờ, người mẹ này vẫn chưa dừng lại.

Bên ngoài lại vang lên hai tiếng tát nữa, kèm theo tiếng quát điên cuồng:

"Con nói xem, sao con lại không biết điều thế hả? Sao con không c.h.ế.t đi? Sống chỉ làm hại người khác, hại cả chính mình!"

Giọng nói ấy tràn đầy oán hận và tuyệt vọng, khiến Thi Việt cảm thấy bức bối đến khó chịu.

Cậu không nghe nổi nữa.

Cậu mở cửa, bước ra ngoài.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận