Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 676: Chương 676

Lúc này, mới hơn tám giờ sáng.

Trong phòng khách, cha Cổ và Cổ Hinh đang ăn sáng.

Nghe tiếng động, Cổ Hinh liếc nhìn ra cửa, thấy Cổ Dã bước vào thì ngạc nhiên thốt lên:

"Ơ kìa, không phải chứ? Sao em về nhà sớm thế này? Tối qua không đi chơi à?"

Giọng điệu cô ta lộ rõ vẻ trêu chọc, vì quá hiểu tính tình của em trai mình.

Từ nhỏ đến lớn, Cổ Dã quen sống trong sự nuông chiều của mẹ, chẳng bao giờ chịu nghe lời chị hay cha. Tuy là con trai duy nhất của nhánh thứ hai nhà họ Cổ, nhưng hắn chẳng học hành tử tế, chỉ biết ăn chơi, gây chuyện.

Cổ Hinh từng nhiều lần cảnh báo cha mẹ, nói rằng nếu cứ nuông chiều em trai như thế này, sớm muộn gì hắn cũng gây ra đại họa.

Nhưng mẹ Cổ lúc nào cũng bênh vực:

"Nhà họ Cổ chúng ta có tiền, em trai con cũng đâu có tâm địa xấu, nó chỉ ham chơi chút thôi. Sau này lấy vợ, lập gia đình, nó sẽ trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn."

Cha Cổ thì không đồng tình, nhưng vì bận rộn chuyện công việc nên cũng chẳng có thời gian quản giáo con trai. Để rồi bây giờ, muốn dạy dỗ lại cũng không còn kịp nữa.

Thấy con trai bước vào nhà, cha Cổ chỉ bình thản nói:

"Ngồi xuống ăn sáng đi."

Cổ Dã không buồn đáp lại câu trêu chọc của chị, cũng chẳng có tâm trạng đôi co. Hắn kéo ghế, ngồi xuống bàn ăn.

Lúc này, cha con Cổ Hinh mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch, trông như thể vừa từ cõi c.h.ế.t trở về.

Cổ Hinh nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

"Sao thế? Lại gây ra chuyện lớn à?"

Cô ta lập tức cầm điện thoại lên, mở Weibo kiểm tra xem có tin tức gì liên quan đến em trai mình không.

Không thấy gì cả.

 

Ngẩng đầu lên nhìn Cổ Dã lần nữa, ánh mắt cô ta vô thức dừng lại trên cổ hắn.

Trên cổ hắn có một vết hằn đậm, trông rõ ràng là dấu bóp cổ.

Cổ Hinh cau mày hỏi:

"Cổ em bị sao thế? Cổ Dã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cha Cổ lúc này cũng nhận ra dấu vết trên cổ con trai, sắc mặt trầm xuống:

"Có phải lại đánh nhau với người ta không?"

Cổ Dã nắm chặt bàn tay, cố gắng áp chế sự run rẩy trong giọng nói, kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối qua.

Từ hộp đêm, từ hai đứa trẻ, từ dấu tay trên người hắn… và cả Hồng Mị.

Hắn kể đến đâu, không khí trong phòng càng trở nên lạnh lẽo đến đó.

Sau khi hắn dứt lời, cả cha Cổ lẫn Cổ Hinh đều im lặng.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Bầu không khí c.h.ế.t chóc bao trùm.

Một lúc lâu sau, Cổ Hinh mới khẽ cười, giọng điệu pha chút châm chọc:

"Hay là em đến bệnh viện khám khoa thần kinh đi?"

Cô ta chống cằm, nhìn em trai mình đầy vẻ giễu cợt:

"Em đánh nhau với người ta thì cứ nói là đánh nhau. Bị bóp cổ thì cứ nhận là bị bóp cổ. Đằng này, em lại về nhà kể với chúng ta là có ma? Là bạn gái cũ đã c.h.ế.t của em trở về bóp cổ em?"

Cô ta nhướng mày, hạ giọng nhấn mạnh từng chữ:

"Còn cả linh hồn hai đứa trẻ theo em nữa?"

Sắc mặt Cổ Dã cứng đờ, nhưng trong lòng hắn ta, nỗi sợ vẫn còn nguyên vẹn.

Hắn biết những gì mình trải qua không phải ảo giác.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận