Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 466: Chương 466

Những gì cô nói hoàn toàn chính xác. Mẹ cậu mất khi cậu mới hai tuổi. Lúc cậu ba bốn tuổi, anh trai dẫn cậu đi chơi, nhưng chỉ vì quay đi mua kem cho cậu mà cậu bị một người điên ôm đi mất. Gia đình hoảng loạn báo cảnh sát, tìm kiếm suốt hai ngày mới tìm thấy. Người điên đó từng có một đứa con nhưng nó đã c.h.ế.t yểu, khiến bà ta phát điên, thấy đứa trẻ nào trạc tuổi là muốn cướp về nuôi. Mười mấy năm trước, hệ thống camera chưa phát triển như bây giờ, tìm kiếm cực kỳ khó khăn. Khi cảnh sát tìm thấy, anh trai cậu ôm cậu khóc nức nở.

Những ký ức này dù đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn hằn sâu trong lòng Lục Chính Nghĩa.

Giờ đây, nghe Oanh Oanh nhắc lại, cậu cảm thấy lạnh sống lưng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô nữ sinh trường trung học Tiệp An này thật sự là một cao nhân phong thủy.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lục Chính Nghĩa dẫn Oanh Oanh đến một nhà hàng nhỏ gần trường, chọn một phòng riêng. Sau khi gọi món xong, Oanh Oanh lấy điện thoại ra, bấm số của Chanh.

Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia bắt máy. Một giọng nữ trong trẻo, đáng yêu vang lên: "Alo, xin chào, ai vậy ạ?"

Oanh Oanh bình thản đáp: "Tôi là Thi Oanh Oanh. Chủ bài đăng về tâm linh hôm qua bảo cô liên lạc với tôi."

Chanh lập tức phấn khích: "Cô! Cô gọi điện cho tôi... Vậy có nghĩa là cô có thể giúp tôi giải quyết chuyện này đúng không?"

 

Oanh Oanh nói thẳng: "Tôi đã nghe Lục Chính Nghĩa kể sơ qua về chuyện gia đình cô rồi. Nhưng cụ thể thế nào thì tôi chưa đoán được, ít nhất cũng phải gặp mặt mới có thể xác định được. Nhưng đúng là chuyện phụ nữ trong nhà cô liên tục qua đời một cách bất thường rất kỳ lạ."

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Thế này nhé, cô nói cô đang ở thành phố Dư Khang đúng không? Ngày mai tôi sẽ đến gặp cô, chúng ta hẹn giờ gặp nhau nói chuyện chi tiết."

Chanh phấn khích reo lên: "Được được được, cảm ơn cô!"

Sau đó, cả hai hẹn địa điểm gặp mặt rồi cúp máy.

Vừa dứt cuộc gọi, Oanh Oanh đã bắt gặp ánh mắt sáng rực của thiếu niên đối diện. Cậu ta ngập ngừng rồi hỏi: "Cái này… ngày mai cô đến thành phố Dư Khang gặp Chanh à? Tôi có thể đi theo không? Ý tôi là… dù sao cô cũng là con gái, chuyện này lại do tôi đứng ra, để cô đi một mình tôi không yên tâm."

Thực ra, lý do cậu ta muốn đi cùng không chỉ đơn giản như thế. Cậu tò mò về những chuyện xảy ra ở nhà Chanh, muốn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc có gì bí ẩn ở đó.

Oanh Oanh mỉm cười, đáp gọn: "Được."

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Cô hiểu rõ tâm tư của thiếu niên này, nhưng không vạch trần.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận