Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 515: Chương 515

Oanh Oanh liếc nhìn góc tường.

Con quỷ đói và con quỷ lưỡi dài vẫn rúc vào nhau, co rúm không dám động đậy.

Tối qua, con quỷ lưỡi dài đã bị Oanh Oanh dọa đến mất mật, giờ thấy cô ra tay mạnh bạo như vậy, lại càng khiếp sợ hơn.

Căn phòng thoáng cái yên tĩnh đến đáng sợ.

Cha Hứa nhịn không được, dè dặt mở miệng hỏi:

"Bạn học, cháu có biết chuyện này rốt cuộc là thế nào không?"

Oanh Oanh không vội trả lời.

Cô quay lại, nhét Hứa Mân – người vẫn đang mềm oặt trong tay mình – vào lòng cha Hứa.

Hứa Mân dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt dần hé mở, mơ màng tỉnh lại.

Cô ta ngây ngẩn nhìn xung quanh, vừa thấy Oanh Oanh đứng trước mặt, lại thấy mình đang dựa vào cha, mẹ Hứa thì hai mắt đỏ hoe lo lắng nhìn mình.

"Mân Mân, con không sao chứ?" Mẹ Hứa run rẩy hỏi.

Hứa Mân mờ mịt:

"Con… con lại làm gì nữa vậy?"

Mới nãy cô ta chỉ nhớ là đã ăn sạch một bàn thức ăn, rồi sau đó thì chẳng còn chút ấn tượng nào nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ Hứa lau nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào:

"Vừa rồi con… con đứng trên ghế hát tuồng! Ba con muốn kéo con xuống nhưng không lại gần được. Là bạn học này đã kéo con xuống."

Nghe vậy, Hứa Mân hoảng sợ.

Cô ta quay sang nhìn Oanh Oanh, nước mắt lập tức rơi xuống, giọng nói cũng nghẹn lại:

"Oanh Oanh… cậu cứu tôi đi… Tôi biết cậu nhất định có thể cứu tôi…"

 

Cô ta nức nở:

"Tôi không làm chuyện xấu… tại sao lại thế này… Tôi xin lỗi, xin lỗi cậu…"

Cô ta khóc đến mức lời nói lộn xộn cả lên, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ.

"Tôi… tôi chỉ từng ghen tị vì Cố Thừa Cẩm thích cậu. Nhưng tôi biết cậu không thích anh ấy nên về sau cũng không có ý kiến gì nữa. Tối qua tôi cũng không hiểu sao mình lại buột miệng nói ra những lời đó… Nhưng tôi thật sự không cố ý… Xin lỗi cậu… Tôi biết sai rồi…"

Cô ta bây giờ còn gì mà không hiểu nữa chứ?

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Oanh Oanh đúng như những lời đồn trên mạng, cô căn bản không phải một người bình thường!

Cảm xúc Hứa Mân càng lúc càng rối loạn, nước mắt rơi lã chã, giọng nói khản đặc:

"Cầu xin cậu… xin lỗi… xin lỗi…"

Oanh Oanh thở dài một hơi, nhẫn nại nói:

"Cô đừng khóc nữa, tôi có thể giúp cô. Nhưng tôi đã nói từ trước rồi, tôi tính phí rất đắt – mười vạn."

Hứa Mân như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, vội vã gật đầu lia lịa:

"Tôi cho! Tôi đồng ý!"

Cô ta lập tức cầm lấy thẻ ngân hàng của Oanh Oanh, không chút do dự mở điện thoại, chuyển khoản ngay tại chỗ.

Oanh Oanh nhìn thoáng qua tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản, sau đó mới ngẩng lên, chậm rãi nói:

"Bây giờ tôi sẽ cho cô xem, rốt cuộc là thứ gì đang bám theo cô."

Cô vươn tay, nhẹ nhàng ấn lên trán Hứa Mân.

Chỉ trong nháy mắt, trước mắt Hứa Mân, ba bóng đen mờ ảo đột ngột hiện ra.

Mắt cô ta trợn trừng, gương mặt lập tức trắng bệch, cả người cứng đờ.

Một giây sau, cô ta hoảng sợ hét lên thất thanh, tay chân luống cuống ôm chầm lấy Oanh Oanh, đầu vùi chặt vào người cô, không dám ngẩng lên nữa.

Oanh Oanh vỗ vỗ lưng cô ta, bình tĩnh nói:

"Đừng sợ, chúng không làm hại được cô đâu. Chỉ là mấy cô hồn dã quỷ lang thang, không có lá gan hại người."

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận