Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 505: Chương 505

Hầu hết đều quay sang trách móc Hứa Mân. Dù sao từ lúc bước vào, Oanh Oanh không hề nói gì, chính Hứa Mân là người mở miệng chế giễu trước.

Hứa Mân tức đến mức đầu óc quay cuồng, tim đập nhanh, cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực. Hôm nay cô ta vốn đã không khỏe, bây giờ lại càng thấy khó thở, thậm chí đầu óc có chút thiếu oxy, choáng váng.

Bình thường, dù không ưa Oanh Oanh, cô ta cũng chỉ dám lén lút nói xấu sau lưng với bạn thân, chưa từng dám trực diện đối đầu. Thật ra, cô ta có chút sợ Oanh Oanh. Nói chính xác hơn, mỗi lần đối diện với Oanh Oanh, cô ta luôn có một cảm giác khó hiểu—như thể bị đè nén, không dám tùy tiện lên tiếng.

Thế mà hôm nay, không hiểu sao cô ta lại mất kiểm soát như vậy. Cơn nóng nảy vô cớ bùng lên, từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng mà bản thân cô ta cũng không ngăn lại được.

Thấy xung quanh ai cũng bênh vực Oanh Oanh, Hứa Mân càng tức giận, lời nói càng không suy nghĩ:

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

"Tôi nói sai chỗ nào? Câu nào không đúng? Mấy người bênh vực cô ta, có biết cô ta thực ra chẳng coi trọng ai trong số mấy người không? Cô ta học giỏi nhất lớp, lại còn xinh đẹp, chỉ có hot boy mới xứng đôi với cô ta thôi! Hai hot boy khối 12 đều bị cô ta mê mẩn! Mấy người có gì để so với họ?"

Lời vừa dứt, trong lòng Hứa Mân bỗng dưng run lên, một cảm giác hối hận trào dâng.

Tại sao cô ta lại nói những lời này?

Rõ ràng cô ta biết, Oanh Oanh có quan hệ không bình thường với đàn anh Thẩm, nhưng chưa từng dính dáng gì đến đàn anh Cố.

Cô ta nhớ lại, vài tháng trước, chính mắt cô ta thấy đàn anh Cố đứng nói chuyện với Oanh Oanh trên con đường nhỏ trong rừng của trường. Nhìn ánh mắt của đàn anh Cố lúc ấy, rất có thể là anh ấy chủ động tìm đến cô ta.

Thời gian sau đó, cô ta đã âm thầm quan sát. Kết quả, hầu hết đều là đàn anh Cố len lén nhìn về phía Oanh Oanh, còn Oanh Oanh lại chưa từng chủ động nói chuyện với anh ấy.

Hứa Mân thích Cố Thừa Cẩm. Nhưng cô ta lại nhận ra, Cố Thừa Cẩm rất có thể đã thích Oanh Oanh. Điều này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chỉ là, những chuyện này, cô ta chưa từng có ý định nói ra. Không hiểu tại sao hôm nay lại buột miệng thốt lên.

 

"Hứa Mân, cậu nói vậy có hơi quá đáng rồi đấy?"

"Đúng đó! Mọi người đều là bạn học, hôm nay ra ngoài chơi, cùng một lớp, ngày ngày gặp mặt. Cậu nói như vậy là có ý gì?"

Lớp trưởng Hàn Kiện nhíu mày, giọng nói nghiêm túc:

"Hứa Mân, đây là buổi họp lớp, ai cũng muốn vui vẻ. Đừng để những suy nghĩ ích kỷ của cậu làm ảnh hưởng đến bầu không khí chung."

Hứa Mân siết chặt nắm tay, không nói gì, nhưng khuôn mặt đã tái đi.

Cô ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Không chỉ hôm nay, mà suốt mấy ngày nay, cô ta đều cảm thấy có gì đó… không đúng.

Oanh Oanh khoanh tay, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lười biếng nhưng sắc bén, chậm rãi quan sát Hứa Mân.

Từ lúc bước vào phòng, cô đã nhận ra trên người Hứa Mân có vấn đề. Nhưng những lời cô ta nói ra, vốn cũng là suy nghĩ thật sự trong lòng cô ta. Chẳng qua, bình thường cô ta không dám thẳng thắn như vậy, hôm nay lại nhân cơ hội bộc phát hết ra ngoài.

Oanh Oanh nhướng mày, thản nhiên hỏi:

"Sao thế? Cậu thích người ta mà không dám tỏ tình, lại quay sang trút giận lên tôi?"

Câu nói ấy lập tức khiến Hứa Mân đỏ bừng cả vành mắt.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Oanh Oanh, môi mấp máy, nhưng lại không thốt nổi một lời.

Oanh Oanh nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Từ góc độ của cô, có thể thấy rõ hồn phách của Hứa Mân có vấn đề—hoặc đúng hơn, trên người Hứa Mân có một hồn phách khác không thuộc về cô ta.

 
Bạn cần đăng nhập để bình luận