Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 683: Chương 683

Tầng hầm nhà họ Thẩm.

Bên trong đầy trận pháp, chính giữa đặt một lò luyện đan—món đồ quý giá mà Oanh Oanh mua được từ buổi đấu giá của nhà họ Hình.

Cạnh lò luyện đan còn chất đầy củi. Thoạt nhìn, đống củi này không có gì đặc biệt, nhưng thực ra đây không phải loại có thể tùy tiện ném vào rồi đốt cháy ngay. Muốn đốt lò luyện đan, phải qua nhiều công đoạn đặc biệt.

Oanh Oanh lấy nước suối trong động phủ, cẩn thận cho tất cả các vị thuốc vào lò, sau đó mới bắt đầu nhóm lửa.

Quá trình luyện đan không đơn giản, không chỉ là ninh thuốc lấy dược tính mà còn phải dùng thần thức điều khiển dược lực bên trong lò. Cô liên tục truyền linh khí vào lò luyện, ngay cả ngọn lửa cũng phải được duy trì bằng linh khí, như vậy nhiệt độ mới có thể đạt đến mức cần thiết.

Nếu thành công, thuốc sẽ kết thành từng viên đan dược tròn trịa. Nếu thất bại, tất cả sẽ biến thành một đống xỉ than vô dụng.

Oanh Oanh không dám lơ là dù chỉ một giây, vừa kiểm soát nhiệt độ, vừa truyền linh khí liên tục vào lò.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, tu vi của cô đã tiến bộ vượt bậc. Hiện tại, thần thức của cô đã có thể bao phủ toàn bộ căn hầm nhỏ này, một điều kiện quan trọng để luyện đan.

Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc cô phải tiêu hao một lượng linh khí khổng lồ.

Nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao. Mặc dù hệ thống thông gió liên tục hút đi khói bụi, nhưng nhiệt độ trong tầng hầm vẫn không thể hạ xuống.

Dưới ánh lửa bập bùng, mồ hôi trên trán Oanh Oanh đọng lại thành từng giọt lớn, trượt dọc theo gò má rơi xuống. Toàn thân cô như bị lửa nướng, nhưng cô vẫn kiên trì chịu đựng, không để bản thân phân tâm dù chỉ một khắc.

Thực ra, luyện đan nên được thực hiện ở nơi thoáng đãng. Nhưng nhà họ Thẩm nằm trong khu dân cư đông đúc, nếu cô vẽ trận pháp ngay trong sân, chắc chắn sẽ bị hàng xóm xung quanh để ý.

Nếu không may bị ai đó quay lại, tung lên mạng, chẳng những gây phiền phức cho bản thân mà còn có thể khiến nhà họ Thẩm bị liên lụy.

Cô cũng có thể luyện đan trong động phủ, nhưng như vậy sẽ không tiện giải thích với mọi người. Hơn nữa, động phủ rất dễ bị lộ.

 

Đợi sau này về thành phố Ninh Bắc, cô sẽ tranh thủ thời gian để lén vào động phủ luyện đan. Linh khí ở đó dồi dào, là nơi lý tưởng nhất để luyện chế đan dược, mà bản thân cô cũng không cần phải khổ sở như bây giờ.

Mộng vũ phiêu diêu vân thường hạc,
Nguyệt hoa yên tĩnh ảnh trầm khê.

Phòng khách nhà họ Thẩm.

Đã mười hai giờ đêm, bốn tiếng trôi qua, tầng hầm vẫn không có động tĩnh gì.

Thang Bích Hoàn càng lúc càng sốt ruột. Bà ngồi cũng không yên, liên tục đi đi lại lại trong phòng khách, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Tuy tính bà mạnh mẽ, là kiểu phụ nữ kiên cường, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, bà thực sự coi Oanh Oanh như nửa cô con dâu trong nhà. Nhìn cô gái nhỏ một mình ở tầng hầm kín luyện đan, bà cảm thấy vừa xót xa vừa bất an.

Cuối cùng, không chịu nổi nữa, bà quay sang Thẩm Dư Huề, thấp giọng hỏi:

"Dư Huề, con thật sự không xuống đó xem sao? Mẹ lo quá! Tầng hầm không có điều hòa, lại là không gian kín, nhiệt độ cao như vậy… Nhỡ có chuyện gì thì sao?"

Bà khẽ thở dài, trong giọng nói tràn đầy hối hận:

"Giá mà mẹ sớm biết con bé muốn luyện đan, chúng ta đã đến biệt thự ngoại ô để chuẩn bị cho nó một phòng luyện đan riêng rồi. Ở đó ít người, con bé luyện đan cũng không sợ bị ai phát hiện…"

Bà nội Thẩm nghe vậy cũng không khỏi xót xa.

"Tôi thấy Bích Hoàn nói đúng đấy! Luyện đan trong tầng hầm chắc chắn rất nóng, chịu sao nổi? Ngày mai bảo người đi cải tạo biệt thự ngoại ô đi, làm hẳn một phòng luyện đan ngoài trời cho con bé!"

Bà vừa nói vừa gật đầu chắc nịch, vẻ mặt đầy quyết tâm.

Hai người phụ nữ trong nhà họ Thẩm càng nói càng thương Oanh Oanh, càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với cô.

Một cô gái nhỏ như vậy, rốt cuộc phải chịu bao nhiêu khổ cực?

Bạn cần đăng nhập để bình luận