Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 252
Linh hồn của Lý Thanh Vận rời khỏi cơ thể này nhưng không lập tức rời đi.
Bà nhìn Cố Đình Chu đang đau khổ thì trong lòng cũng đau.
Bà không đành lòng nói cho ông biết vì lo rằng ông không thể chấp nhận chuyện bà rời đi.
Bà có thể mỉm cười tạm biệt mọi người nhưng không thể tỉnh táo nói lời tạm biệt với Cố Đình Chu.
Đây là người bà yêu nhất trong cả hai đời, sao có thể tùy tiện cắt đứt được.
Đột nhiên Cố Đình Chu đứng dậy buông cơ thể "Lý Thanh Vận” ra.
Đây không phải là bà.
Người ông yêu xưa nay không là cơ thể này mà là linh hồn đến từ tương lai đó.
Nhưng mà sau này ông sẽ không còn được gặp lại bà, không được nghe thấy giọng nói của bà nữa
Cố Đình Chu đứng dậy đi lên lầu, để lại đàn con cháu vừa đau buồn vừa bối rối.
Bọn nhỏ đau thương nói lời tạm biệt với Lý Thanh Vận.
Đôi mắt Lý Thanh Vận tối sầm, mất đi ý thức.
Lý Thanh Vận qua đời.
Đêm đó thượng tướng Cố cầm lấy chiếc khăn lụa do vợ để lại rồi dùng để kết thúc sinh mạng của mình, đi theo vợ mình.
Trong bức thư ông để lại cho người thân có viết: “Cha không thể chịu đựng được đêm dài đằng đẵng mà không có em ấy, cũng không thể chấp nhận chuyện mình vĩnh viễn mất người mình yêu. Các con hãy tha thứ cho người cha nhát gan này.”
Cố Đại Bảo lại cảm thấy cha mình là người dũng cảm nhất.
Ông vượt qua sống chết vì muốn đi theo đuổi bước chân của người yêu, cho đến nay anh ấy vẫn không thể đồng cảm với dũng khí này.
Người mẹ tốt nhất đã mất rồi và cũng đã mang theo cha anh ấy.
Trong lòng Cố Đại Bảo luôn có một bí mật.
Vào năm đó, mẹ giống như ánh sáng ban mai xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy.
Mẹ sẽ sờ đầu của anh ấy nói Đại Bảo giỏi quá.
Sẽ làm những món ăn ngon cho anh ấy.
Sẽ đặt cược mạng sống vì anh ấy.
Vào thời điểm đó anh ấy đã biết, bà không phải là mẹ ruột của mình.
Nhưng bà yêu anh ấy hơn mẹ ruột của anh ấy.
Anh ấy ước ao đến dường nào rằng anh ấy là con ruột của bà.
Lý Thanh Vận không biết sau khi cô đi thì người đàn ông kia chịu không được việc mất cô mà lại chọn cách sống chết có nhau.
Bây giờ cô tỉnh lại từ trên giường phòng trọ.
Cô lấy điện thoại ra xem thì đúng là thời gian trước khi cô xuyên vào sách.
Cô có hơi không phân biệt được rằng mình đang nằm mơ viển vông, hay là thật sự đã đến và sống ở thập niên sáu mươi.
Nghĩ tới đây, cô tiến vào không gian.
Không phải là giấc mơ, tất cả đều là thật.
Những thời gian tươi đẹp và tình cảm chia ngọt sẻ bùi đều là thật.
Mỗi một tấm hình Cố Đình Chu chụp cho cô chính là minh chứng tốt nhất.
Tốt quá, cô đã có bạn đời đẹp và đám trẻ ưu tú như vậy.
Lý Thanh Vận bỏ thời gian ra khoảng một ngày để cố gắng quên đi quá khứ của bản thân, quay về thế giới hiện thực.
Bây giờ cô nghèo rớt mồng tơi, một là không có tiền tiết kiệm, hai là không có nhà cửa, ngay cả căn nhà thuê bé nhỏ sẽ phải trả tiền thuê nhà.
Nhưng mà không sao, người miền núi có thủ đoạn của riêng mình.
Sau khi cô thu dọn đồ đạc của mình một phen, cô mang sách sưu tâm tem từ trong không gian đi vào nơi đấu giá.
Đợi đến khi cô bán những con tem này thì lại có thể trở thành phú bà.
Cô cảm ơn ông trời vì cô có thói quen bỏ món đồ riêng tư vào trong không gian, vậy mà những vật này đã xuyên không về với cô. Cuối cùng cô đã có thể không còn là người làm thuê nữa.
Không ngờ cuối cùng cô đã hoàn thành mục tiêu ban đầu, làm cá muối.
Vật hiếm thì quý, trong những con tem này thì cô chỉ chọn vài cái để đấu giá, chỉ mấy tấm đã có giá trị lên tới mấy trăm vạn rồi.
Lý Thanh Vận ủy thác toàn quyền của chúng nó cho nơi đấu giá rồi đi xem nhà.
Cô chuẩn bị mua một ngôi nhà định cư ở thành phố, hiện tại chỉ chờ tiền đấu giá về thôi.
Không ngờ nơi đấu giá lại gọi điện cho cô, nói có một nhà tài trợ đã bỏ ra một ngàn vạn mua hết tất cả con tem của cô, nhưng người đó có một yêu cầu đặc biệt, đó chính là muốn gặp cô một lần.
Ạch, được thôi, người đưa tiền là ông lớn. Lý Thanh Vận trực tiếp lái chiếc xe điện nhỏ của mình vào nơi đấu giá.
Trong giây phút ánh mắt chạm nhau, hai người đều ngây dại.
Người đàn ông chậm rãi đứng dậy chạy về phía cô.
Lý Thanh Vận nở một nụ cười thật tươi, cũng giang hai tay chạy về phía người đàn ông.
Hai người ôm nhau thật chặt.
Người đàn ông nói: "Rốt cuộc anh đã tìm được em, sau này chúng ta đừng xa nhau nữa nhé."
Lý Thanh Vận đáp lại anh bằng một nụ hôn dài nóng bỏng kiểu Pháp.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam