Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 233
Đời này Điền Mỹ Tuyết đi theo một người đàn ông lòng lang dạ sói, sau khi lợi dụng giá trị của bà ta xong thì đá bay bà ta ra ngoài.
Ngay cả đứa con trong bụng bà ta cũng không nhận, mẹ con ba người xém chút lưu lạc đầu đường.
May mà bà ta có trí nhớ kiếp trước, ở thời đại này làm gì cũng có thể nuôi sống mình.
Sau này lợi dụng người đàn ông chó chết kia của bà ta, bị ủy ban cách mạng bắt giữ đưa đi phê bình và lao động cải tạo, bây giờ cũng không biết chết ở xó xỉnh nào rồi.
Sau này bà ta cũng học khôn, cố gắng làm việc chăm chỉ cho đến khi có thể tự kinh doanh, bà ta lợi dụng khoảng cách thông tin giữa hai thời đại bắt đầu làm ăn, rất nhanh đã phát tài. Về mặt làm ăn cả đoạn đường ngược lại thuận buồm xuôi gió.
Nhưng hai thằng nhóc khốn kiếp trong nhà xém chút làm bà ta tức chết, cả ngày đều chùi đít cho hai đứa.
Trân Nghị cực kỳ giống người đã mất kia.
Lúc còn nhỏ học không tốt, mấy năm cách mạng mỗi ngày đi theo làm hồng vệ binh.
Sau này không có hồng vệ binh thì làm du côn lưu lạc đường phố, dẫn dắt một đám sinh không học giỏi suốt ngày.
Điền Mỹ Tuyết phải bận rộn sự nghiệp nuôi gia, vốn không để ý tới con mình.
Đánh cũng đánh rồi mắng cũng mắng rồi.
Không có tác dụng.
Bà ta trực tiếp cắt đứt nguồn kinh tế của anh ta, hy vọng anh ta có thể tìm một vài việc đúng đắn mà làm, nuôi sống bản thân.
Trân Nghị cũng không biết nghe ai xúi giục, bắt đầu lợi dụng những thằng nhóc ăn mày mà hãm hại lừa gạt.
Không ngờ tới càng về sau càng biến thành như vậy.
Mỗi lần bị người ta bắt được, Điền Mỹ Tuyết đều phải lấy tiền đi bảo lãnh anh ta ra.
Lần này thậm chí ngay cả tiên cũng vô dụng.
Bà ta cũng không biết nên làm gì.
Không cứu, nó là con của mình, không thể trơ mắt nhìn nó ngồi tù.
Cứu, chuyện lớn lần này nó bày ra, bản thân cũng không bảo.
Nghĩ đến về nhà còn một đứa nhỏ, cả ngày trộm tiền trong nhà ra ngoài tán gái, không cho tiền thì làm âm lên đòi tuyệt thực.
Giống y đúc thằng cha của nó.
Điền Mỹ Tuyết nghĩ tới đây thì càng khóc dữ hơn.
Vì sao hai đứa con của bà ta đều như vậy, bản thân rõ ràng có dạy dỗ đàng hoàng, cũng cố gắng tạo điều kiện tốt cho tụi nó, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không nên thân như cha tụi nó.
Nhìn lại cuộc sống mới này, bà ta cảm thấy mình đã đánh một ván bài tốt thành ván bài nát bét.
Đời người thật sự gian nan quá.
Nếu như làm lại lần nữa, bà ta thật sự không cần đứa con nào cả.
Trứng chọi đá.
Cuối cùng Điều Mỹ Tuyết cũng không giữ được Trân Nghị.
Trân Nghị đã nhận được trừng phạt anh ta nên nhận.
Sau khi đứa thứ hai của Điền Mỹ Tuyết lớn lên cũng giống như anh trai cậu ta, trở thành du côn giang hồ, còn lấy tiền trong nhà nuôi rất nhiều cô gái trẻ tuổi.
Còn bị người ta cố gắng xúi giục, nghiện đánh bạc.
Điền Mỹ Tuyết phấn đấu nửa đời, tài sản kiếm được đều bị cậu ta thua sạch.
Sau khi Điền Mỹ Tuyết không có tiền cung cấp cho cậu ta đánh bạc, cậu ta thậm chí làm ăn bất hợp pháp, cuối cùng đương nhiên không có kết cục tốt.
Đời này của Điền Mỹ Tuyết cũng kết thúc bằng bi kịch.
Mãi cho đến trước khi chết bà ta cũng đang nghĩ vì sao cuộc đời mình lại trở thành như vậy.
Thời gian trôi qua hơn mười năm.
Lý Thanh Vận lần nữa gặp được Lý Đắc Bảo.
Thật ra bà cũng không nhìn ra, người đàn ông tang thương đi đứng không tiện này chính là Lý Đắc Bảo.
Chỉ là bình thường mua mấy cái bánh tiêu và sữa đậu nành, trả tiền rồi chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên người đàn ông đối diện gọi bà một tiếng: "Chị cả?"
Lý Thanh Vận không nhận ra Lý Đắc Bảo, Lý Đắc Bảo thì liếc mắt đã nhìn ra Lý Thanh Vận, bởi vì mấy năm nay bà không thay đổi nhiều, ngoại trừ khóe mắt có thêm nếp nhăn.
Năm tháng rất ưu ái bà.
Lý Thanh Vận cảm thấy giọng nói này quen thuộc một cách khó hiểu.
Sau khi thăm dò thì phát hiện là Lý Đắc Bảo.
Hơn mười năm không gặp, ông ta già đi rất nhiều, đỉnh đầu đội nón da chó, khoác trên người một chiếc áo khoác lớn không nhìn ra màu sắc, đứng bán bữa sáng trong băng tuyết ngập trời. Nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay cũng không dễ dàng.
Có thể là người già rồi, cũng bắt đầu nhớ tình bạn cũ, Lý Thanh Vận không lập tức rời đi.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam