Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 243
Dư Quý ngoại tình rồi.
Bị bà ấy bắt gian tại giường.
Đối tượng ngoại tình của là nữ nhân viên mới đến làm ở công ty gia đình của ông ta.
Thật ra đây không phải lần đầu Thanh Duyệt phát hiện chồng mình ngoại tình, nhưng lại khiến trái tim bà ấy đau đến tận cùng.
Sự việc ngoại tình xảy ra bất ngờ, triệt để đánh bại con người có tính cách mạnh mẽ kiên cường Lý Thanh Duyệt. Bà ấy rất khó có thể chấp nhận được, cái người đàn ông từng sợ bà ấy sẽ không cần ấy, giờ bản thân lại đi ngoại tình.
Bà ấy không đánh mắng nữ nhân viên đang khỏa thân nằm co ro dưới chân giường, cũng không tỏ ra cuồng loạn khó coi. Bất kể là người phụ nữ chủ động câu dẫn, hay là Dư Quý không cần mặt mũi theo đuổi cô ả, cũng không còn quan trọng nữa.
Không có khói thì làm sao có lửa, sự thật chính là Dư Quý đã phản bội bà ấy từ thể xác đến tâm hồn.
"Dư Quý, anh có gì muốn nói với em hay không?" Lý Thanh Duyệt vẫn còn bình tĩnh chất vấn.
Bà ấy không ngờ rằng có một ngày lại tự mình bắt gian chồng mình tại giường, càng không ngờ, bản thân sẽ lãnh đạm mà đối mặt như vậy.
Dư Quý không chút mảy may cảm thấy bản thân làm sai, ông ta chậm rãi mặc lại quần áo, tỉ mỉ cài lại từng cúc áo sơ mi, làm như có thể che đậy dáng vẻ đáng xấu hổ của mình.
"Mọi thứ... Chính là như em thấy đó, Lý Thanh Duyệt, nói lời thật lòng nhé, Tôi sớm đã... Chán ngán cô rồi, cô nhìn lại mình xem, dáng vóc chảy xệ, tôi một chút... Hứng thú cũng không có.”
Phụ nữ bên ngoài không những phải biết ân cần, chu đáo, còn phải biết ý nịnh hót, mà Lý Thanh Duyệt mãi mãi chỉ cảm thấy ông ta chỗ này không được chỗ kia không xong.
Dư Quý không muốn thừa nhận bản thân sống dựa vào phụ nữ, chìm đắm trong những lời nói dối hoa mỹ mà người phụ nữ kia thổi phồng vào tai.
Lý Thanh Duyệt xông lên thẳng tay tát ông ta hai cái.
"Dư Quý, anh là thứ đàn ông tôi, tôi đã nhìn nhầm anh, ly hôn! Ngày mai quay về sẽ lập tức đi làm thủ tục. Quyền nuôi ba đứa nhỏ đều thuộc về tôi, anh một đứa cũng đừng hòng giữ, nhà, xe, sổ tiết kiệm những năm nay tôi kiếm được, anh một đồng cũng đừng mơ có được.”
"Ai... Thèm tiền của cô, thằng cả... Thuộc về tôi."
Y vậy, Lý Thanh Duyệt những năm này như nuôi một con sói vong ân bội nghĩa, tốn bao tâm sức dùng quan hệ của bản thân, giúp Dư Quý tạo dựng các mối làm ăn, trải đường cho ông ta, muốn để cho ông ta có sự nghiệp của bản thân thì sẽ không cảm thấy tự ti nữa.
Vậy mà bây giờ cái con sói vong ân bội nghĩa này lại quay ngược lại cắn bà ấy một cái.
Miệng vết thương rỉ máu, tan nát cõi lòng.
Bà ấy cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.
"Anh đừng có mơ! Con của tôi một đứa anh cũng đừng hòng mang đi. Trừ khi anh muốn những bức ảnh trong máy ảnh của tôi lộ ra ngoài, tôi xem anh còn có thể làm tổng giám đốc Dư hào hoa phong nhã, rạng rỡ tươi đẹp nữa hay không?"
Trước khi Lý Thanh Duyệt chuẩn bị đến bắt gian thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với việc sẽ ly hôn.
Chiếc máy ảnh trên tay chụp được bức ảnh hai người cùng nhau mở cửa vào phòng khách sạn, thậm chí còn có một tấm ảnh khỏa thân với khuôn mặt hốt hoảng khi vừa bị phát hiện.
Dư Quý ỉu xìu, sở dĩ ông ta có thể diễu võ dương oai như vậy chính là vì công ty của ông ta ngày càng phát triển, kiếm được không ít tiền.
Nếu như ông ta thân bại danh liệt, không còn là tổng giám đốc Dư hào hoa phong nhã, rạng rỡ tươi đẹp, tất cả đều không còn ý nghĩa gì hết.
Con trai tính là gì, tìm mấy cô gái trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi lại sinh là được rồi.
Người ta nói bần cùng sinh đạo tặc, phú quý trổ lương tâm. Dùng trên người Dư Quý thật sự hoàn toàn trái ngược.
Lúc khốn khó bần cùng, ngược lại dáng vẻ của ông ta thật giống một con chó.
Được hai ba đồng, thì liền không nhận ra bản thân mình là ai nữa rồi.
Lý Thanh Duyệt nắm lấy bằng chứng ngoại tình của chồng mình, thủ tục ly hôn có thể làm một cách suôn sẻ, ba đứa con cũng đều sẽ theo họ của bà ấy.
Công ty gia đình thuộc về Dư Quý, lúc đầu vốn dĩ cũng là được thành lập dưới tên của ông ta.
Đương nhiên Dư Quý và cha mẹ phải chuyển đi ngay trong ngày hôm đó. Các con đều lớn cả rồi nên không bị tổn thương gì, Lý Thanh Duyệt cũng không tốn sức giấu kín sự việc Dư Quý ngoại tình.
Thậm chí còn đem bằng chứng đến trước mặt các con.
Để các con nhận ra bộ mặt thật của Dư Quý, tránh để sau này Dư Quý lợi dụng tình thân đến tiếp cận rồi dẫn dụ bọn nhỏ đi theo ông ta.
Lòng tin vê cha của tụi nhỏ đều sụp đổ, không ngờ người cha lương thiện hiền lành căn dặn bọn chúng cố gắng học hành xưa kia giờ lại biến thành dáng vẻ như thế này.
Tiền là đồ tốt, có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp cho con người, nhưng có những người không xứng.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam