Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 230
Ngày cử hành hôn lễ.
Giang Thao và Tam Tam là phù rể và phù dâu của hai người.
Bọn họ cử hành một hôn lễ hoành tráng dưới sự chứng kiến của người thân.
Kết tóc làm phu thê, đầu bạc không xa nhau.
Mao Đầu từ tỉnh Quảng Châu xa xôi cũng tới tham dự hôn lễ của Cố Đại Bảo. Anh ấy còn cố ý mang theo một cái máy ảnh tới nữa. Anh ấy tự mình chụp rất nhiều ảnh và chuẩn bị mang về cho cha mẹ của mình xem.
Đặc biệt là em gái xinh đẹp Tam Tam, anh ấy còn đặc biệt chụp nhiều thêm mấy tấm.
Mẹ vẫn luôn muốn có con gái, cho mẹ nhìn thấy con gái của mẹ nuôi, đây có thể xem như là giấc mơ biến tướng trở thành hiện thực hay không nhỉ?
Tuy nhiên, Mao Đầu phát hiện ra người đàn ông đứng ở bên cạnh Đại Bảo vẫn luôn dán mắt ở trên người của Tam Tam. Không phải là người này có ý đồ gì đó đối với Tam Tam đó chứ?
Giang Thao cũng phát hiện ra người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt không vui.
Cuộc chiến ánh mắt của hai người chạm vào là nổ ngay.
Cũng gân hai trở lại đây, Giang Thao mới phát hiện ra tình cảm đặc biệt của bản thân dành cho Tam Tam.
Nhưng mà Tam Tam vẫn chỉ là một cô bé ngây thơ mờ mịt, căn bản là con bé không hiểu gì về tình yêu, đặc biệt là hiện tại con bé đang tập trung vào nhảy cầu.
Vì vậy, Giang Thao vẫn luôn không dám thể hiện tình cảm của mình ra cho con bé biết, mà chỉ biết yên lặng bảo vệ cô công chúa nhỏ của mình mà thôi.
Thật ra, làm sao trưởng bối hai nhà lại có thể không nhận ra được tâm tư của Giang Thao cơ chứ.
Nhưng mà cơ bản là Tam Tam cũng không có ý với anh ấy, con bé chỉ xem anh ấy là anh trai mà thôi.
Vạch trần tâm tư của Giang Thao sẽ chỉ làm cho anh ấy càng thất vọng hơn thôi.
Không bằng giao mọi chuyện cho thời gian giải quyết.
Dù sao thì Tam Tam cũng còn nhỏ mà. ...
Cuối năm.
'Oeoe..
Một tiếng khóc lảnh lót vang lên, đứa cháu chắt đầu tiên của hai nhà Cố và Giang đã được sinh ra.
Y tá ôm em bé ra nói: “Ai là người nhà của Giang Vãn?" Đại Bảo tiến lên đáp: "Là tôi, vợ của tôi có khỏe không?”
Y tá đưa em bé cho anh ấy nói: "Mẹ con bình an."
Cố Đại Bảo thật cẩn thận nhận lấy con trai giống như đang ôm một quả bom vậy, ngay cả nhìn cũng không thấy...
Cuối cùng, đứa nhỏ này này được đặt tên là Cố Thừa Hữu.
Cùng tháng đó, Đại Ni cũng sinh ra được một bé trai bụ bẫm.
Lý Thanh Vận dứt khoát đưa hai sản phụ về nhà của mình để chăm sóc.
Chăm sóc cho Giang Vãn là việc mà mẹ chồng như bà nên làm.
Suy bụng ta ra bụng người.
Mẹ ruột của Đại Ni mất sớm mà cô ấy lại không có mẹ chồng.
Trên cơ bản là mấy người đàn ông ở trong nhà không thể chăm sóc cho cô ấy vì tay chân luống cuống.
Chỉ có Hứa Tri Viễn là người còn có thể chăm sóc cho người khác, nhưng thời gian làm việc của cậu ta lại không cố định, cùng lắm là chỉ ở cạnh cô ấy được mấy ngày.
Thời đại này lại không có trung tâm chăm sóc mẹ bầu đang ở cữ có thể ở.
Khi Lý Thanh Vận biết được tình huống này, bà trực tiếp lái xe tới nhà của Đại Ni đưa cô ấy và đứa con tới nhà của mình để tiện thể chăm sóc.
Hai sản phụ ở chung một nhà, đúng lúc cả hai có thể giao lưu kinh nghiệm, nhà họ Cố lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Mỗi ngày, nếu không phải là tiếng cười đùa của con nít thì chính là tiếng khóc của con nít.
Mỗi ngày, Lý Thanh Vận bổ sung dinh dưỡng cho sản phụ bằng nhiều cách đa dạng khác nhau. Buổi sáng là các loại cháo và sữa bò, kết hợp bánh bao, bánh bao không nhân nhỏ, bánh bao cuộn, canh trứng và trứng luộc, ...
Bữa phụ lúc mười một giờ là salad hoa quả.
Cơm trưa là đủ món thanh đạm và dinh dưỡng.
Thịt bò xé xào cần tây, nạm bò hầm cà rốt, khoai mỡ và mộc nhĩ, cá chẽm hấp, nấm hương xào cây cải dầu, tôm luộc, tôm bóc vỏ xào, ...
Canh gà ác, canh bồ câu, canh sườn heo, canh cá trích, canh giò heo canh và các loại canh rau thanh đạm theo mùa cũng được nấu mỗi lần một món.
Buổi trà chiều cũng gồm các món điểm tâm và các loại canh súp thanh đạm.
Chè hạt sen nấm tuyết, cháo tổ yến và mè đen,...
Buổi tối cũng giống như bữa trưa. Một ngày ăn năm tới sáu bữa thật tinh tế.
Làm cho Giang Vãn và Cố Đại Ni trực tiếp tăng thêm mười mấy cân.
Tất cả mọi người đều sôi nổi khen ngợi tay nghề nấu nướng của Lý Thanh Vận quá tốt. Những món ăn mà bà nấu không chỉ phù hợp với nhu cầu của sản phụ, mà còn ăn rất ngon, làm cho hai người cứ ăn mãi mà không thấy ngán.
Nguồn sữa của hai người cũng rất dồi dào, cho hai cục cưng bú no đến nỗi đứa nào cũng bụ bẫm.
Sau khi ra ở cữ, hai thằng nhóc đã thay đổi hình dáng rõ rệt, toàn thân béo lên trông thấy.
Sau khi Đại Ni ở cữ xong về nhà, cô ấy trực tiếp nói với Lý Thanh Vận: "Thím hai, cảm ơn sự chăm sóc quên mình của thím. Sau này, thím chính là mẹ ruột của cháu."
Qua rất nhiều năm sau đó, cô ấy cũng vẫn tiếp tục làm công việc này, giúp đỡ Lý Thanh Vận quản lý sản nghiệp. Ở đời sống riêng tư, cô ấy lại chăm sóc cho Lý Thanh Vận giống như con gái ruột.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam