Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 231
Cố Thừa Hữu được sinh ra vào cuối năm.
Cha Cố và mẹ Cố tỏ vẻ nhớ nhà và muốn về quê nhìn một cái.
Từ khi đón cha Cố lên đây ở, cả nhà đoàn tụ với nhau.
Bọn họ đã không quay về Cố Gia Lĩnh vài năm rồi.
Mấy đứa nhỏ ngoại trừ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Tam ra thì chẳng còn đứa nhỏ nào có ấn tượng sâu sắc với Cố Gia Lĩnh cả.
Cố Đình Chu và Lý Thanh Vận quyết định đưa ông cụ về thăm quê trước khi ăn Tất.
Mấy đứa nhỏ ở lại Kinh Thị chờ bọn họ quay về rồi cùng nhau ăn Tết.
Nhờ Cố Đình Chu, bây giờ bọn họ đi ra ngoài cũng có xe riêng đón đưa, tài xế riêng và có nhân viên phục vụ.
Tuy nhiên, lần này bọn họ không mang theo đám người đó.
Một nhà bốn người cũng được xem như là áo gấm về làng.
Trước khi đi, Lý Thanh Vận đã mua một ít đặc sản Kinh Thị để chuẩn bị về quê sẽ tặng cho những người quen cũ ở trong thôn.
Sau khi đến huyện thành, bọn họ dự định ăn một bữa cơm và nghỉ ngơi trước khi quay vê quê.
Dù sao thì cũng đã rất nhiều năm không quay về nhà, có lẽ trong nhà không thể ở được nữa và cũng không thể nhóm lửa nấu cơm được.
Mấy năm nay, sự thay đổi của cái huyện cũ này cũng rất lớn, nó thay đổi từng ngày và vạn vật đều đổi mới.
Ở ven đường đầu đường, số lượng người bán rong tăng lên. Vốn dĩ Lý Thanh Vận định tìm một tiệm cơm tốt hơn để ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Cha Cố nói bản thân muốn ăn rau ngâm chấm quê hương ở quán lề đường, tất nhiên là bọn họ chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của ông cụ.
Mấy người ăn mặc chỉnh tê ngồi ở một quán lê đường lập tức thu hút ánh mắt của người qua đường.
Bọn họ vẫn ăn uống tự nhiên như chốn không người.
Một cậu bé ăn xin không biết đã đứng ở trước mặt Lý Thanh Vận từ khi nào, nhìn thức ăn ở trong chén của bà mà nước miếng chảy ròng ròng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn và cả người toát ra một mùi hương hôi thối tanh tưởi.
Lý Thanh Vận tốt bụng đưa cho cậu ta một cái bánh bao không nhân.
Không ngờ rằng chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra trong tíc tắc.
Cậu bé ăn xin chộp lấy cái bánh bao không nhân kia, một cái tay khác cũng không để không mà giật lấy cái túi được Lý Thanh Vận đặt ở trên đùi rồi bỏ chạy.
Tài xế Tiểu Phương lập tức đứng lên đuổi theo cậu ta.
Chắc chắn là một cậu bé ăn xin sẽ không thể chạy thắng được một người có xuất thân từ bộ đội đặc chủng như Tiểu Phương nên nhanh chóng bị anh ấy bắt được.
Cậu bé ăn xin quỳ ở trên mặt đất và không ngừng cầu xin tha thứ.
"Tha cho tôi đi mà, tôi không muốn làm vậy đâu. Nếu không lấy trộm đồ thì tôi sẽ không có cơm ăn và sẽ bị anh ta đánh chất."
Cậu bé ăn xin nói có mười mấy đứa trẻ ăn xin khác đi chung với mình và tất cả đều làm việc cho một người được gọi là anh Nghị.
Dưới lớp vỏ bọc ăn xin, đám người này thật chất lại hành nghề ăn cắp và cướp bóc.
Nếu không giao nộp đồ được ăn trộm thì bọn họ sẽ bị đánh thành tàn phế.
Lúc trước, có hai đứa nhỏ ăn trộm được một số tiên và muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh ta nên chúng đã chạy đến nhà ga, nhưng chúng vẫn bị anh Nghị bắt về. Anh ta trực tiếp đánh gãy chân của chúng và bắt chúng tiếp tục ăn xin.
Mấy đứa trẻ còn lại đều sợ tới mức tè ra quần và cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ chạy trốn nào nữa.
Nghe vậy, Cố Đình Chu thâm thắc mắc là ai mà cũng dám làm càn như thế.
Vì thế, ông trực tiếp yêu cầu đứa nhỏ này dẫn theo Tiểu Phương đi tìm anh Nghị mà cậu ta đã nhắc tới.
Ban đầu, đứa nhỏ này không dám làm. Tiểu Phương tùy ý để lộ bản lĩnh của mình. Đứa nhỏ này nhìn thấy giá trị vũ lực của anh ấy cao như vậy, lúc này mới tin tưởng anh ấy có thể cứu mình. Thế là cậu ta vội vàng dẫn theo Tiểu Phương đi tìm nơi ẩn náu của anh Nghị.
Tiểu Phương bắt người đàn ông được gọi là anh Nghị này rồi trực tiếp đưa anh ta tới đồn công an.
Cố Đình Chu biết rất rõ là anh Nghị này dám càn quấy như vậy, có lẽ anh ta cũng có người ở trên che chở.
Vì thế, ông trực tiếp tiết lộ thân phận của bản thân ra. Không phải là ông lấy thế áp người, mà là ông chỉ muốn tạo ra một chút áp lực cho những nhân viên chấp pháp này, làm cho bọn họ không dám phớt lờ chuyện này.
Quả nhiên, sau khi đối phương biết được địa vị của ông, cục trưởng trực tiếp bảo đảm với ông rằng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị anh Nghị này, bắt được những người có liên quan đứng ở sau lưng anh ta, cũng như sẽ xử lý thích đáng những đứa trẻ ăn xin này.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam