Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 239
Sau khi về nước, Tam Tam vẫn khiêm tốn tiếp tục tham gia huấn luyện.
Cho đến một hôm, có một người tự xưng là cô của Cố Yến Vi tìm tới trung tâm huấn luyện của cô ấy.
Cố Tam Tam bối rối nhìn người phụ nữ xa lạ sở hữu gương mặt hơi quen thuộc.
"Tam Tam, cô là cô của cháu đây, cháu quên rồi sao? Lúc nhỏ cô còn ẵm cháu nữa đó!" Người phụ nữ vừa nói vừa lôi kéo cô ấy.
Cố Tam Tam biết mình có một người cô ruột, theo lời mẹ nói thì bà ta đã bỏ đi theo một tài xế xe tải chuyên chở hàng hóa từ nhiều năm trước.
Bao nhiêu năm nay bà ta chưa từng liên lạc với người trong nhà lần nào.
Khuôn mặt của cô gái trẻ trên tấm ảnh cũ và người phụ nữ trung niên này hơi tương tự nhau.
Người phụ nữ này đeo dây chuyền và hoa tai vàng và ăn mặc rất thời thượng, không giống như một người nghèo khó, vậy tại sao những năm qua bà ta không liên lạc với người nhà?
"Sao cô lại đến tìm cháu?" Tam Tam hỏi thẳng.
"Cũng không có gì, chỉ là lúc cô xem TV bất ngờ nhìn thấy tên cháu, lúc đầu cô còn tưởng là trùng tên, ai ngờ đúng là cháu thật, cuối cùng nhà họ Cố chúng ta cũng có một người có tương lai. Tiện thể, cháu nhảy cầu giỏi quá, có thể dạy cho em trai được không? Cô sẽ không để cháu làm không công đâu."
Xưa nay Tam Tam không giỏi xử lý mấy chuyện liên quan đến họ hàng như thế này, vì thế cô ấy nói thẳng: "Có chuyện gì cô cứ nói với cha mẹ cháu đi ạ, cháu phải đi huấn luyện đây, hẹn gặp lại. Thấy cô gái nhỏ bỏ đi, Cố Đình Hoa đành phải dựa theo địa chỉ mà cô ấy nói tìm đến nhà họ Cố.
Gần hai mươi năm xa cách, bà ta không ngờ bây giờ nhà họ Cố lại giàu có và sống trong một khu nhà rộng lớn như thế.
Nhưng Cố Đình Hoa không biết rằng đây chỉ là một căn nhà bình thường của nhà họ Cố thôi, vì thuận tiện cho các con và có cảm tình nhiều năm với ngôi nhà nên họ mới sống ở đây.
Người mở cửa là giúp việc trong nhà.
Thật hiếm thấy khi hôm nay Cố Đình Chu có mặt ở nhà.
Lúc nhìn thấy Cố Đình Hoa đã không gặp suốt hai mươi năm, mọi người đều giật mình.
Cha Cố rơi lệ đầy mặt khi gặp lại đứa con gái đã mất tích nhiêu năm.
Hiện giờ cuộc sống của hai đứa con trai đều tốt đẹp, nhưng trong lòng ông cụ vẫn luôn lo lắng cho đứa con gái này.
Còn mẹ Cố lại bước tới, liên tục đánh vào lưng con gái.
"Đứa con gái chết bâm, rõ ràng bản thân sống rất tốt, tại sao không gửi chút tin tức nào về cho mẹ và cha con, mẹ tưởng đâu... Tưởng đâu con đã chết ở xó xỉnh nào rồi chứ "
Gặp lại cha mẹ, Cố Đình Hoa cũng rất xúc động.
Bà ta cứ ngỡ bản thân rời đi nhiều năm như thế, hai ông bà cụ đã qua đời từ lâu, không ngờ họ vẫn còn sống, tốt quái
"Cha, mẹ, con về rồi."
Sau đó, cả nhà trò chuyện với nhau.
Cố Đình Hoa cũng kể cho mọi người nghe những chuyện mà bản thân đã gặp trong những năm qua.
Sau khi bỏ trốn theo tài xế xe tải kia tới phía Nam, bọn họ dừng chân ở tỉnh Phúc Kiến.
Thì ra người tài xế kia đã có vợ, chẳng qua ông ta thấy Cố Đình Hoa nhẹ dạ cả tin nên muốn lừa bán bà ta vào ổ mại dâm.
Cũng may Cố Đình Hoa và con gái Nguyệt Nguyệt bị một tên du côn buôn bán ở chợ đen mua về.
Mặc dù bề ngoài của người đàn ông này xấu xí nhưng tấm lòng không xấu, ông ta đối xử với hai mẹ con bọn họ rất tốt, Cố Đình Hoa dần cảm động, cuối cùng bọn họ đã ở bên nhau.
Người đàn ông này có người quen ở chợ đen, mấy năm qua anh ta buôn bán kiếm được rất nhiều tiền nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá.
Sau này, khi phong trào kinh doanh hộ cá thể nổi lên, hai người đã tận dụng cơ hội và kiếm được rất nhiều tiền.
Cố Đình Hoa sinh cho người đàn ông này một đứa con trai, đặt tên là Phúc Lâm, hiện tại cậu ta đã mười lăm, mười sáu tuổi.
Cô con gái Nguyệt Nguyệt đã lấy chồng, gả vào một gia đình giàu có ở tỉnh Phúc Kiến.
Bấy giờ, vì nhìn thấy hình ảnh Tam Tam đạt được giải quán quân thế vận hội Olympic trên TV nên Cố Đình Hoa mới tìm tới tận cửa.
Cha Cố và mẹ Cố hỏi Cố Đình Hoa tại sao bản thân sống tốt mà lại không gửi thư báo bình an cho người nhà.
Cố Đình Hoa ấp úng, khi thì nói chồng mình không cho, khi lại nói bản thân quên mất.
Trong lòng mọi người đều hiểu, tám phân là do bà ta nghĩ bây giờ bản thân có tiên, sợ bị họ hàng ở quê vòi vĩnh nên dứt khoát không liên lạc vê.
Ai ngờ trong số họ hàng nghèo mà bà ta khinh thường lại xuất hiện một nhân vật ưu tú, là quán quân trong thế vận hội Olympic, đạt được danh tiếng, chuyện này có thể giúp bà ta khoe khoang cả đời.
Vì vậy Cố Đình Hoa mới háo hức chạy đến nhận người thân.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam