Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 251
Trong bữa tối đêm nay, bọn nhỏ đều ăn rất vui vẻ, khẩu vị của mỗi người đều được chăm sóc.
Sau khi cơm nước xong, những người đàn ông theo thường lệ mặc tạp dề đi rửa chén, những người phụ nữ thì nói chuyện trời đất trên bàn trà.
Bọn nhỏ có đứa nói chuyện phiếm, có đứa xem tivi.
Không khác chút nào với bữa ăn chung ngày thường.
Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn mọi người, dưới đáy mắt là vẻ không muốn rời xa.
"Đếm ngược ba mươi phút "
Dòng đếm ngược trước nói cho bà biết thời gian không còn lắm.
"Các cháu tới đây để bà lì xì" Bà mỉm cười lấy ra túi văn kiện màu đỏ mà bà đã sớm chuẩn bị từ trong ngăn kéo.
"Bà nội ơi, cháu muốn bao lì xì, bà mau đưa cho cháu ạ."
"Mẹ à, hôm nay cũng không phải ngày tết, mẹ lì xì cho chúng nó làm gì!"
"Con mặc kệ, bà nội đã nói sẽ lì xì cho con, mẹ ơi, lần này con không cho phép mẹ tịch thu tiền lì xì của con."
Mọi người mỉm cười tụ tập chờ Lý Thanh Vận đưa “Lì xì".
"Hôm nay mọi người đều được lì xì!" Lý Thanh Vận mở túi văn kiện ra.
Bà đưa cho mỗi người một cái dựa theo tên đã viết sẵn.
Mọi người mở bao lì xì của mình ra xem thì đều trợn tròn mắt.
Mấy cái bao lì xì trong tay mọi người theo thứ tự là giấy chuyển nhượng cổ quyền, giấy tờ bất động sản, giấy chứng nhận tài sản đất đai, một xấp phiếu gửi tiền hạn ngạch lớn. Trong tay bọn trẻ đều là phiếu gửi tiền một trăm vạn.
Cố Đình Chu nhìn vợ với vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ chia tài sản sớm như vậy thì không sợ sau này con không có hiếu với mẹ sao?" Cố Nhị Bảo trêu chọc nói.
"Mẹ à, bây giờ chúng con không cần chúng nó, mẹ và cha lấy lại đi." Tam Tam trực tiếp để đồ của mình lên bàn, Cố Đại Bảo cũng đặt đồ vật trong tay xuống: "Mẹ, con không biết quản lý những thứ này, mẹ lấy lại đi."
Mấy đứa bé thấy người lớn đều đặt đồ xuống thì vội vàng bỏ phiếu gửi tiền của mình xuống.
Bầu không khí có hơi nghiêm túc.
Lý Thanh Vận nhét từng món đồ vào trong tay bọn nhỏ.
"Những món đồ ngoài thân này là mẹ để lại cho các con, sớm muộn gì cũng cho, các con nhận lấy rồi ngoan ngoãn nghe mẹ nói tiếp. Các con đều đã lớn rồi, cũng đều có gia đình và con cái của riêng mình, sứ mệnh đời mẹ đã hoàn thành trọn vẹn. Sau này các con phải tự đi trên con đường của chính mình, cho dù các con làm ở lĩnh vực nào thì đều phải cố gắng tỏa sáng, làm tấm gương cho bọn trẻ, không thẹn lương tâm, không thẹn với người. Biết không?”
"Mẹ ơi, chúng con biết rồi."
"Con biết rồi mẹ."
Bọn họ ríu rít gật đầu, chỉ cho rằng đây là lời răn dạy bình thường, dù sao lúc trước mẹ cũng thường xuyên giáo dục bọn họ như vậy.
Lý Thanh Vận hài lòng gật đầu, bà đã nói xong những điều muốn nói rồi
Mấy đứa cháu trai v.uốt ve phiếu gửi tiền chứng chỉ tiền gửi trong tay, không nguyện ý nộp lại cho cha mẹ, mọi người cười nói trong sân, đấu trí đấu dũng. Lý Thanh Vận mỉm cười nhìn tất cả mọi người.
Cố Đình Chu nhìn về phía vợ mình: "Em nói với chúng nó nhiều như vậy mà không có lời gì muốn nói với anh sao?"
Ông giống như một đứa trẻ không được cho kẹo.
"Có, em có lời muốn nói." Lý Thanh Vận nhẹ nhàng ghé vào bên tai ông: "Cả đời này, em với anh hiểu nhau yêu nhau thì em hoàn toàn không nuối tiếc."
"Đếm ngược mười, chín, tám, bảy...
“Anh cũng yêu em."
Cố Đình Chu vừa dứt lời.
"Đếm ngược một."
Mạng sống của Lý Thanh Vận như bị ấn nút tạm dừng, vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này, giây phút Cố Đình Chu nói yêu bà.
Bà ngã vào lòng ng.ực của Cố Đình Chu. Cố Đình Chu còn tưởng bà đang trêu đùa mình nên ôm vợ thật chặt.
"Em đừng giả vờ nữa, anh biết em đang lừa anh."
Thế nhưng cho dù ông lung lay bà như thế nào thì Lý Thanh Vận không còn mở mắt ra nữa.
Cố Đại Bảo sờ lên mạch đập của mẹ thì hơi thở và nhịp tim đã dừng lại.
Cả nhà nhìn thấy phản ứng của anh ấy thì bị dọa đến mức hồn vía lên mây.
"Mẹ ơi! Mẹ sao vậy?”
"Mẹ!”
"Bà nội!"
Cố Đình Chu v.uốt ve cơ thể lạnh buốt của vợ, trong lòng trở nên trống rỗng.
Có lẽ ông đã sớm đoán được từ hành vi thần bí của bà những ngày gần đây.
Hiện tại linh hồn của bà cũng đã rời khỏi cơ thể này rồi ư? Sau đó bà sẽ đi đâu?
Ông còn chưa nói lời chào tạm biệt bà cơ mà!
Người phụ nữ tàn nhẫn này, vì sao ngay cả thời gian nói một câu tạm biệt cũng không cho ông nói!
Bà suy nghĩ cho bọn nhỏ mà sao chẳng nghĩ cho ông gì hết!
Thượng tướng Cố chinh chiến nửa đời người, bây giờ chỉ là một người đàn ông đáng thương mất đi người yêu.
Mỗi người xung quanh đều cảm nhận được nỗi bi thương của ông sâu đậm đến mức không thể tan biến.
Bọn nhỏ chưa từng nhìn thấy sự thống khổ từ trên mặt cha (ông nội) của bọn họ như vậy, giống như đã mất toàn bộ thế giới.
Cho dù lúc trước người đàn ông có bị thương nặng hơn nữa thì chỉ cười một tiếng rồi cho qua, bây giờ lại ôm vợ thật chặt khóc không thành tiếng, đau lòng đến tột cùng.
Bọn nhỏ cũng không kiềm được òa khóc.
Người mẹ (bà nội) tốt nhất của bọn họ đã mất rồi, sau này bọn họ sẽ không còn được gặp lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng của cô, không thể nghe thấy lời dặn dò tha thiết của cô.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253: Phiên ngoại của Cố Đình Chu
- Chương 254: Phiên ngoại của Trình Hàng Chi và Tam Tam