Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Chương 99
“Hoa nghênh xuân vốn có ý nghĩa là hoa trường thọ, lại là loài hoa nở đầu tiên trong tiết trời mùa xuân, sáng sớm nay ta nhìn thấy có người hầu đang bày biện ở Đông cung, mới nảy ra ý định lấy nó để tặng cho Điện hạ.”
Cố Trường Trạch nhìn chằm chằm bức tranh kia, không nói nên lời cảm xúc trong lòng.
Một mình hắn đã nhìn thấy quá nhiều tuyết rơi mùa đông, nhưng đây là lần đầu tiên có người, muốn hắn ngắm nhìn hoa nở mùa xuân.
“Hoa mùa xuân, nút trường thọ, bức tranh này xin tặng cho chàng, nguyện chàng trường thọ. Điện hạ, sinh thần vui vẻ.”
35
Gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ ấy rạng rỡ nụ cười, vết hoa lem trên tay cùng bức tranh trên tờ giấy Tuyên thành một thể hài hòa, Cố Trường Trạch nuốt khan, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Sao nàng biết được...”
“Điện hạ còn hỏi ta sao? Là ngày sinh thần của chàng, chẳng lẽ chàng không nên tự mình nói với ta sao?”
Tạ Dao nhìn bức tranh trong tay, thầm nghĩ nếu như nàng biết sớm hơn một ngày, hôm nay nàng cũng sẽ không phải vội vàng như vậy.
Đúng là sáng nay nàng mới nghe được.
“Ta... Ta nghĩ đó không phải là chuyện gì to tát...”
So với ngày sinh thần của chính mình, hắn càng muốn nhận được một món quà chính thức từ tay Tạ Dao hơn.
Không nhất thiết phải tốt hơn của Tiêu Hoa, chỉ cần là do nàng tặng.
Tạ Dao tiến lên hai bước, ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười.
“Năm sau ta sẽ nhớ kỹ ngày này, mùng ba tháng tư, không biết Điện hạ có hài lòng với lễ vật sinh thần hay không?”
Cố Trường Trạch nhìn nút bình an và bức tranh hoa nghênh xuân trong tay, không thể nói ra lời nào không hài lòng.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cúi đầu, nhìn nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng thật sự quá tốt, tốt đến mức tối hôm qua bị hắn ghen tuông hành hạ cả đêm, sáng sớm bị hắn làm khó nhưng vẫn ngoan ngoãn bận rộn trong thư phòng cả ngày.
Tặng hắn một bất ngờ lớn như vậy.
Cố Trường Trạch không nhịn được đưa tay ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc đen nhánh, hôn lên mi mắt nàng.
Tạ Dao đang ngẩng đầu chờ đợi lời khen ngợi bỗng nhiên bị hắn ôm vào lòng, đôi môi ấm áp rơi xuống mi tâm, nàng cứ tưởng sẽ lại là một phen cuồng nhiệt như tối qua, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng ném cuộn tranh sang một bên, chờ bị hắn ôm đến trường kỷ.
Nhưng không ngờ người này chỉ cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, bàn tay ôm lấy eo nàng, không còn bất kỳ động tác nào khác.
Chỉ có nụ hôn ngày càng trân trọng.
Tim nàng bỗng nhiên đập nhanh, khóe miệng đang mỉm cười dần dần khép lại, Tạ Dao chớp chớp mắt.
Rõ ràng nàng và hắn đã làm những chuyện thân mật hơn, nhưng cuối cùng, điều khiến trái tim nàng rung động nhất lại là một nụ hôn bình thường như vậy.
Nàng nép vào lòng n.g.ự.c Cố Trường Trạch, vết hoa trên tay lem lên y phục của hắn, hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy.
Một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Điện hạ, nương nương, đã dọn xong bữa tối ạ.”
Đó là lúc Tạ Dao ra khỏi thư phòng đã sai người chuẩn bị, chỉ là một số món ăn thường ngày và hai bát mì trường thọ.
Chuông bên ngoài vang lên, đã qua giờ Tý, sang ngày mới, hai người vẫn yên lặng ngồi ăn mì trường thọ của tối hôm qua.
Tối nay Cố Trường Trạch không hành hạ nàng, Tạ Dao mệt mỏi cả ngày nên ngủ thiếp đi rất sớm, chỉ còn lại Cố Trường Trạch ngồi dưới ánh đèn, nhìn nút bình an và bức tranh hoa nghênh xuân trong tay.
Hắn đeo nút bình an bên hông, bức tranh hoa nghênh xuân cũng được sai người đóng khung treo trong phòng ngủ của hắn.
Sau khi treo xong, Cố Trường Trạch nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, bỗng nhiên đưa tay ném quả bầu hồ lô ra ngoài cửa sổ, sau đó đặt bức thư lên ngọn nến cho đến khi cháy thành tro.
“Điện hạ! Người cứ thế ném đi sao?”
“Thái tử phi tự tay vẽ tranh cho ta lại còn tặng nút bình an, tốt hơn quả bầu hồ lô kia nhiều.”
Giọng nói của Cố Trường Trạch tràn đầy vui vẻ.
“Hắn, Tiêu Hoa là cái thá gì? Cũng đáng để ta phải ghen tuông sao?”
Ngày hôm sau Tạ Dao tỉnh lại, liền nhìn thấy Cố Trường Trạch ngồi bên giường, bên hông đeo nút bình an mà tối qua nàng mới làm xong.
Màu đỏ thật sự quá rực rỡ bắt mắt, chỉ sợ vừa ra khỏi Đông cung sẽ bị vô số người hỏi han, Tạ Dao da mặt mỏng.
“Điện hạ sao lại đeo nó trên người vậy?”
“A Dao vất vả làm, ta muốn ngày nào cũng đeo.”
Cố Trường Trạch nói xong cong môi cười, đứng dậy kéo Tạ Dao.
“Dùng bữa sáng sớm một chút, ta dẫn nàng ra ngoài dạo chơi.”
Tính ra kể từ sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau ra khỏi cung dạo chơi.
Cố Trường Trạch thay một bộ y phục màu lam nhạt, cởi bỏ long bào mũ miện của Thái tử, trông giống như một công tử nhà giàu tao nhã, chỉ có sợi dây màu đỏ bên hông là thật sự chói mắt.
Lại còn đặc biệt thích khoe khoang.
Vừa ra khỏi Đông cung, liền chạm mặt Giang tướng.
“Thần bái kiến Điện hạ...”
“Giang tướng sao biết ta muốn ra khỏi cung? Hôm qua Thái tử phi làm cho ta một cái nút bình an, hôm nay ta liền dẫn Thái tử phi ra ngoài dạo chơi.”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận