Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Chương 1
Năm Định An thứ mười tám, Tạ vương phủ gặp nạn, hai phụ tử Tạ vương tử trận sa trường, cả nhà trung liệt chỉ còn lại tiểu thư Tạ Dao may mắn sống sót. Hoàng đế thương xót cho nữ nhi của Tạ vương, hạ chỉ ban hôn gả Tạ Dao cho Thái tử Đông cung.
Tạ vương phủ sụp đổ, Tạ Dao như cánh bèo trôi nổi giữa dòng đời, sau khi chịu tang trăm ngày liền gả vào Đông cung.
Người người đều thương xót, kẻ kẻ đều cười nhạo.
Thương cho Tạ Dao mồ côi phụ mẫu, không nơi nương tựa, lại cười nhạo Thái tử ốm yếu bệnh tật, Đông cung sớm muộn gì cũng đổi chủ, e là nàng gả cho kẻ ốm đau, rồi lại trở thành quả phụ đáng thương, cả đời độc sống bên cạnh bài vị phu quân.
Lúc mới vào Đông cung, Tạ Dao luôn khiêm nhường, muốn trở thành người mờ nhạc, chỉ mong cùng vị Thái tử ốm yếu kia giữ lễ với nhau, sau này đợi hắn qua đời hoặc đăng cơ, nàng cũng có thể sống yên ổn nửa đời còn lại.
Nào ngờ đâu, hôm nay Cố Trường Trạch lại lấy cớ đau đầu cho gọi nàng đến hầu hạ, lúc thì sốt cao, lúc lại ho ra máu, nàng bất đắc dĩ phải ở lại chăm sóc hắn cả đêm, hai người đêm nào cũng ngủ chung giường. Hôm sau, hắn lại khéo léo từ chối ý tốt của Hoàng đế muốn ban thêm thê thiếp cho hắn, nói rằng hắn bệnh nặng khó qua khỏi, không muốn liên lụy đến người khác, Đông cung chỉ cần có một mình Thái tử phi là đủ rồi.
Vì vậy, dân gian vừa than thở vị Thái tử bệnh tật này e là khó sống quá ba mươi, vừa đồn đại Thái tử sủng ái Thái tử phi, hai người như hình với bóng, thật là một đôi phu thê ân ái.
Tin đồn ngày càng lan xa, Tạ Dao lo lắng Thái tử sẽ mang tiếng xấu là “sợ thê tử”, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở hắn.
Cố Trường Trạch dịu dàng cười với nàng:
“Ta bệnh nặng, không muốn liên lụy đến nàng, nếu sau này ta có mệnh hệ gì, nàng cứ tâu với phụ hoàng xin cho nàng được tự do. Chuyện đồn thổi bên ngoài chỉ là lời thêu dệt, nàng cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý.”
Thế nhưng Tạ Dao chờ mãi, chờ mãi, chẳng thấy Cố Trường Trạch qua đời, cũng chẳng còn giữ lễ với hắn nữa, mà thay vào đó là chứng kiến hắn khỏi bệnh, g.i.ế.c huynh đệ ruột thịt của mình, đoạt ngôi vị hoàng đế, rồi sau đó, trước mắt bàn dân thiên hạ, khoác lên người nàng bộ phượng bào lộng lẫy.
Tạ Dao: Ơ? Không phải là tên ốm yếu sao?!
Ngày xảy ra cung biến, m.á.u tươi chảy lênh láng đến tận chân Tạ Dao. Người nam nhân quay lưng về phía nàng rút thanh trường kiếm ra khỏi lồng n.g.ự.c của Lục hoàng tử, sau đó xoay người, bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Dao sợ hãi rụt rè lùi lại phía sau, Cố Trường Trạch thản nhiên lau đi vết m.á.u trên tay, giẫm lên t.h.i t.h.ể đầy đất, từng bước tiến về phía nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn lạnh lẽo.
“Đừng sợ.”
Lúc này nàng mới biết, những lời đồn đại kia đều xuất phát từ thư phòng Đông cung, vẻ ngoài ôn hòa vô hại chỉ là lớp ngụy trang cho sự tàn nhẫn, thâm độc của hắn, vậy nên trên đời này làm sao có chuyện hắn không dẹp yên được? Tin đồn lan xa chỉ vì hắn muốn nghe mà thôi.
Lời hứa cho nàng tự do đều là giả dối.
Hắn đã nhắm đến nàng từ lâu, lên kế hoạch tỉ mỉ, chưa bao giờ có ý định buông tay.
“Nàng đã cùng ta trải qua những đêm dài đằng đẵng, chứng kiến tuyết rơi trắng xóa, chứng kiến quyền lực tối cao, từ Thái tử Đông cung, cho đến khi ta đứng trên vạn người.”
1
Định An năm thứ 18, tháng hai, đêm khuya, mưa gió bão bùng.
Trước mặt Tạ Dao là một bức thư được trải rộng ra.
Ngoài hiên mưa như trút nước, ánh nến vàng vọt bị gió thổi lúc sáng lúc tối, in trên gương mặt xinh đẹp dịu dàng một nụ cười nhạt nhòa pha chút phảng phất, nàng đưa tay siết chặt lấy tờ giấy mỏng manh.
Nét bút trên giấy bay bổng như rồng như phượng, chỉ ngắn ngủi vài dòng, từ lúc hoàng hôn được đưa đến phủ Tạ Vương, đến giờ đã truyền khắp Thượng Kinh, ai ai cũng biết.
Đó là một bức thư từ hôn được gửi đến từ Tiêu Phủ tướng.
“Dao nhi, con đã xem bốn lần rồi, đã là Tiêu gia bạc tình bạc nghĩa trước, sao phải vì chuyện này mà đau lòng?”
Bên cạnh, Tào thị - A di của nàng, người đang khoác trên mình bộ trang phục lụa là gấm vóc, vừa nói vừa muốn rút lấy bức thư trong tay nàng.
Tạ Dao và Tiêu Hoa là thanh mai trúc mã, quen biết từ nhỏ, sớm đã đính hôn. Hai người môn đăng hộ đối, tình cảm hòa hợp, được người người ở Thượng Kinh ca tụng là một đôi kim đồng ngọc nữ, chỉ chờ năm nay Tạ Dao qua tuổi mười sáu, Tiêu Hoa sẽ đến cửa cầu hôn, kết mối lương duyên tốt đẹp cho hai nhà Tiêu - Tạ.
Biến cố ập đến vào ba tháng trước, Tạ Vương và thế tử - người có công lao hiển hách, đã tử trận sa trường, Tạ Vương phi treo cổ tự vẫn. Phủ Tạ Vương rộng lớn, chỉ trong một đêm đã trở thành một cái xác không hồn, chỉ còn lại một mình Tạ Dao - nữ nhi duy nhất còn sống trên cõi đời.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận