Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Chương 50
“Điện hạ, đã đến giờ rồi, các vị đại nhân đều đang chờ người.”
Tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài truyền đến khiến Tạ Dao thoát khỏi bể tình ái, tóc mai nàng rối tung, khăn voan vốn còn che trên đầu đã không biết đi đâu, đôi môi đỏ mọng như thoa son, trên mặt càng như say rượu mà đỏ ửng.
“Điện hạ…”
Nàng khẽ thở dốc đẩy Cố Trường Trạch ra, nhưng vì bản thân cũng không còn bao nhiêu sức, không đẩy được hắn ra, ngược lại càng kéo hắn xuống, hai người triệt để ngã xuống giường.
Cơ thể hắn càng nóng hơn, Tạ Dao vừa chạm vào đã run rẩy rụt tay về, nhân lúc nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, Tạ Dao lại run rẩy gọi một tiếng.
“Điện hạ…”
Cố Trường Trạch đè nén dục vọng trong người, từ cổ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực kia khiến Tạ Dao kinh hãi, giọng hắn khàn đặc, nhìn dấu hôn trên cổ nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được cúi đầu, hôn thật mạnh một cái.
“Chờ ta trở về, Dao Dao.”
20
Cơ thể nóng rực rời khỏi người nàng, Tạ Dao nhìn theo bóng dáng lảo đảo của Cố Trường Trạch bước ra khỏi phòng, đôi mắt đẹp như sương khói mới dần lấy lại được vài phần tỉnh táo.
Đầu ngón tay trắng nõn vịn vào chiếc trường kỷ mềm mại đứng dậy, Tạ Dao cảm nhận nhịp tim đập như trống trận trong lồng ngực, nhớ lại câu nói thì thầm bên tai nàng lúc chia tay của Cố Trường Trạch, cúi đầu nhìn y phục có phần xộc xệch, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Rõ ràng ban đầu, chỉ là Cố Trường Trạch hỏi nàng có khát nước hay không.
Sao đến cuối cùng, lại biến thành… cảnh tượng như vậy.
Hai người cùng ngã xuống trường kỷ, tay hắn như muốn kéo tuột thắt lưng nàng ra, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, chỉ còn một chút nữa, nếu không phải có người ngoài cửa gọi, chẳng phải bọn họ sẽ ở chỗ này…
“Thật là hồ đồ.”
Tạ Dao khẽ cắn môi, giọng nói khàn khàn tự trách một câu, rồi đi đến bàn rót trà.
Một chén trà uống cạn, Tạ Dao vẫn cảm thấy khát nước, vừa định rót chén thứ hai, một bàn tay to lớn đã chặn ngang, giữ chặt cổ tay nàng, ấn chén trà xuống.
“A Dao, thành hôn cùng hắn, muội vui lắm sao?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai, Tạ Dao giật mình kinh hãi lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, cả người cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại Tiêu Hoa kể từ sau khi từ hôn.
Hắn gầy hơn so với một tháng trước rất nhiều, khuôn mặt tuấn lãng ngày thường giờ đây u ám, đôi mắt tràn đầy hối hận và đau đớn, nhìn nàng chằm chằm.
Đặc biệt là khi chạm đến đôi môi đỏ mọng diễm lệ của nàng, càng không nhịn được đưa tay muốn chạm vào.
“Sao huynh lại tới đây?”
Tạ Dao lùi về sau hai bước, tránh động tác của hắn.
“Ta bất quá chỉ hôn mê mấy ngày, tỉnh dậy vị hôn thê của ta đã thành Thái tử phi của kẻ khác, ta không nên tới sao? Tạ Dao, muội hỏi ra những lời này, muội có còn chút tâm can nào không?”
Hắn sải bước tới, nắm chặt cổ tay Tạ Dao, câu cuối gần như gầm lên.
Bị hắn siết chặt cổ tay, lưng Tạ Dao bị ép sát vào tường, nàng nhíu mày vì đau, tức giận nói:
“Tiêu Hoa, huynh đừng quên ba tháng trước, là ai luôn tìm cách tránh mặt ta? Một tháng trước, là từ phủ ai gửi tới thư từ hôn? Hôn sự này vì sao mà có, huynh nên rõ hơn ta.”
Hắn dựa vào cái gì mà trách cứ nàng?
Tình cảm thanh mai trúc mã hơn mười năm của bọn họ, đến khi phụ thân nàng qua đời, Tiêu Hoa liền lấy cớ công việc bận rộn để tránh mặt nàng. Nàng cho rằng hắn giận nàng quá bận rộn mà lơ là hắn, bận xong việc nhà liền đến Tiêu Phủ tìm hắn, nhưng trời đông giá rét, nàng ở chính đường đợi hai canh giờ mới gặp được hắn, lúc về thậm chí không thấy hắn có một câu quan tâm.
Gia đình nàng gặp biến cố lớn, họ hàng xa lánh, hàng xóm gièm pha, Tiêu phu nhân khắp nơi chế giễu nàng, Tạ Dao đều cắn răng chịu đựng, thậm chí Tiêu Phủ từ hôn, nàng cũng chưa từng nói một câu bất mãn, nhưng người trách cứ nàng, tuyệt đối không thể là Tiêu Hoa!
Nàng từng mong mỏi ba tháng đó Tiêu Hoa có thể ở bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng nàng nhận được lại là một tờ giấy từ hôn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện gay gắt như vậy, Tiêu Hoa mấp môi, hốc mắt đỏ hoe muốn giải thích.
“Ta...”
“Chuyện đã đến nước này, hiện giờ ta là Thái tử phi của Đông cung, nếu huynh thật sự có nửa phần áy náy về ba tháng đó và chuyện từ hôn, liền lập tức rời khỏi đây, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Tạ Dao nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay mặt đi nói.
Cung nhân hầu hạ và bà mối rất nhanh sẽ tới, Hoàng hậu, các vị đại thần đều đang ở Đông cung, nếu phát hiện trong phòng tân nương có nam nhân khác, hậu quả khó lường.
Nàng nói như vậy, Tiêu Hoa mới thật sự hoảng hốt, vội vàng dịu giọng nói:
“Hôm qua ta mới tỉnh, biết muội sắp gả vào Đông cung, liền cố nén bệnh tình chạy tới. A Dao, ta đã đợi muội ở phố lớn cả một đêm, muội không tới gặp ta.”
Thần sắc hắn cũng dịu xuống, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại không dám.
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận