Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Chương 8
Thanh Ngọc càng nghĩ càng muốn khóc.
“Thánh chỉ đã hạ, dù thế nào cũng không thay đổi được, ngươi nhỏ tiếng khóc thôi, đừng để người ngoài nghe thấy.”
Tai vách mạch vừng, Tạ Dao ngay cả nói chuyện cũng phải gọi Thanh Ngọc vào trong, lúc này không dám để nàng ta khóc quá lớn.
Bên ngoài mấy ngày nay đang bàn tán xôn xao chuyện từ hôn, bây giờ thánh chỉ ban hôn lại là Thái tử - người thừa kế ngôi vị, chắc chắn sẽ càng được bàn tán sôi nổi hơn.
Hoàng ân như núi, hoàng đế ngay cả nhi tử ruột cũng ban hôn cho nàng, bất kể trong lòng có bằng lòng hay không, ngoài mặt nhất định phải vui mừng hớn hở.
Đạo lý này Tạ Dao hiểu rõ.
Nàng ngồi ở đó, không khóc cũng không nháo, Thanh Ngọc tự mình khóc một lúc, nức nở hỏi nàng.
“Tiểu thư không... Không thấy uất ức sao?”
Chuyện không thể thay đổi, chẳng lẽ còn có thể làm ầm ĩ lên sao?
Tạ Dao nhìn thánh chỉ trên bàn, sững người một lúc, khẽ cười nói.
“Hoàng thượng ban hôn là chuyện tốt, hôm qua Tiêu tướng còn khinh thường chúng ta, trong chớp mắt hoàng thượng và Thái tử điện hạ đã coi trọng, lời đồn đại bên ngoài cũng tự khắc biến mất, chẳng lẽ ta không nên vui mừng?”
Thanh Ngọc sốt ruột.
“Nhưng mà Thái tử là…”
“Là gì? Thái tử điện hạ là trữ quân, thân thể có chút yếu ớt cũng là do năm đó chinh chiến vì Đại Thịnh mà để lại bệnh căn, hiện giờ có thái y chăm sóc cẩn thận, điện hạ hồng phúc tề thiên, về sau nhất định sẽ khỏe mạnh.”
Nàng vừa nói vừa lắc đầu.
“Thanh Ngọc, trước mặt hay sau lưng người khác, nghị luận hoàng thất đều là tội chết, ngươi nhất định phải chú ý.”
Nàng vừa nhắc nhở, Thanh Ngọc lập tức sợ đến mặt mày tái mét, không dám nói thêm câu nào nữa.
Vẻ mặt nàng ta vừa khóc vừa hoảng sợ khiến Tạ Dao không nhịn được cong môi cười.
“Nghĩ đến chuyện tốt đẹp đi, đến Đông cung rồi, ngươi sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, so với ở Vương phủ còn tốt hơn, chẳng lẽ không vui sao?”
“Đó vẫn là hai chuyện khác nhau, tiểu thư, Vương phủ là nhà của chúng ta!”
Nhà?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên môi Tạ Dao vụt tắt, trong mắt thoáng qua vài phần mờ mịt.
Nàng còn nhà sao?
Thanh Ngọc lúc này cũng nhận ra mình lỡ lời, ấp úng muốn an ủi nàng, Tạ Dao lắc đầu, gọi nàng ta lui xuống.
“Ta hơi đói rồi, ngươi xem thử gian trước còn cơm canh nóng nào không, mang vào cho ta một ít.”
Thanh Ngọc xoay người rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình Tạ Dao.
Nàng đứng dậy đi đóng cửa, trong khoảnh khắc xoay người lại, cả người như mất hết sức lực trượt xuống, ngồi xụp xuống đất ôm chặt lấy hai tay.
Nụ cười và vẻ ung dung trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Mãi đến lúc này, mới lộ ra vài phần bất lực và hoang mang trong lòng.
“Thái tử... Sao lại ban hôn cho Thái tử chứ...”
Nàng lẩm bẩm.
Gã vào hoàng thất, là chuyện nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dù là trước kia hay bây giờ.
Đó là hoàng gia cao cao tại thượng, là quy củ hà khắc, là lòng người toan tính, còn có... vị hôn phu mà nàng chỉ mới gặp mặt một lần.
Ba tháng trước, phụ thân và ca ca tử trận, mẫu thân treo cổ tự vẫn, khiến Tạ Vương phủ vốn hạnh phúc ấm áp trở nên tan nát.
Người cậu và đám thúc phụ muốn chiếm đoạt gia sản, bạn bè quyền quý ép nàng từ hôn, còn có vị hôn phu ngày càng lạnh nhạt với nàng suốt hơn một tháng qua. Nàng bị ép phải một mình gánh vác tất cả, xử lý hậu sự của cả nhà, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều chất đống lên người nàng. Vốn tưởng rằng chỉ cần vượt qua giai đoạn này là tốt rồi, nào ngờ hôm nay, việc từ hôn của Tiêu tướng lại đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, thánh chỉ ban hôn càng giáng cho nàng một đòn chí mạng, khiến cho kế hoạch về sau của nàng cũng hoàn toàn bị đảo lộn.
Nàng phải một mình đối mặt với một hoàn cảnh chưa bao giờ nghĩ tới.
“Phụ thân... Ca ca...”
Nàng lẩm bẩm một tiếng, che chặt lấy ngực, trong mắt tràn đầy hoang mang và bất lực.
Nàng đương nhiên không có can đảm từ chối hôn sự này, hôn sự này cũng không phải nàng muốn từ hôn là có thể từ hôn, nhưng tại sao lại là nàng chứ?
Bởi vì là con cháu trung thần? Hay là vì bịt miệng thiên hạ?
Tạ Dao siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nửa ngày không nói nên lời.
Lâu sau, tiếng bước chân bên ngoài dần dần truyền đến, Tạ Dao hoàn hồn, chỉnh đốn lại cảm xúc. Thanh Ngọc đẩy cửa ra, nhìn thấy nàng đang ngồi bên bàn thu dọn thánh chỉ.
“Cơm canh nóng đây ạ, người mau ăn chút gì đi.”
Tạ Dao gật đầu, ngồi xuống bưng chén canh lên.
Thanh Ngọc vừa bày cơm vừa hỏi.
“Người nói xem tại sao Thái tử lại chọn người?”
Tạ Dao đặt chén canh xuống.
“Ngươi đi lấy giấy bút đến đây, ta viết một bức thư, ngươi nghĩ cách đưa đến phủ Ngũ công chúa.”
“Người muốn...”
Thanh Ngọc giật mình.
“Hỏi một câu.”
“Tiểu thư!”
“Sợ cái gì?” Lúc này tâm tình Tạ Dao đã thoải mái hơn một chút, không cho là chuyện lớn.
“Tuy rằng chúng ta và Ngũ công chúa chơi thân, nhưng bây giờ bên ngoài có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nếu thư từ bị hoàng thượng và Thái tử điện hạ biết được...”
Vậy nàng cũng không thể đi hỏi hoàng đế a.
Tạ Dao thầm oán trách, lại nói.
“Nếu Thái tử điện hạ thật sự biết được, vì ta hỏi một câu này mà tức giận, vậy thì càng tốt. Nếu điện hạ không vì chuyện này mà tức giận, ta hỏi một câu cũng không sao.”
Danh sách chương
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255: Hoàn
Bạn cần đăng nhập để bình luận