Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 91

Nhưng âm thanh quanh quẩn bên tai lại khiến nàng theo bản năng làm theo lời nói, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước long lanh ánh lên tia sáng, khóe môi không kìm được mà cong lên, không phải cố ý, nàng thật sự rất vui.

Cho đến khi cô thực sự nở nụ cười, sợi dây căng thẳng trong lòng mới buông lỏng, không đứt, không căng thêm, mà men theo dây đàn lòng nàng, từng sợi từng sợi quấn vào lồng ngực: "Cảm ơn mọi người, ta cũng rất vui khi được quen biết mọi người."

Bàn tay đặt trên eo nàng không biết từ lúc nào đã siết chặt hơn, có người chú ý đến tư thế thân mật của hai người, không nhịn được che miệng cười, ánh mắt trở nên mờ ám, khiến Thẩm Nam Chi vốn không để ý đến điều này bỗng chốc nhận ra mình đã ngầm đồng ý với hành động của Lục Văn.

Trong lòng hoảng hốt, nàng vừa định cử động thì Lục Văn đã buông Thẩm Nam Chi ra trước, khiến cho hơi thở của nàng nghẹn lại trong lồng ngực, chỉ nghe thấy hắn nói với những người khác: "Mọi người đã đi đường xa, hãy về nghỉ ngơi đi, thân thể Nam Chi vừa mới hồi phục, ta cũng sẽ đưa nàng đi tìm một khách điếm để nghỉ chân."

Mọi người nghe vậy mới nhận ra trời đã tối, mọi người kéo Thẩm Nam Chi nói chuyện hồi lâu, đều quên mất nàng vừa mới tỉnh lại từ hôn mê không lâu, bèn lần lượt chào tạm biệt, dần dần tản đi.

Cho đến khi xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Thẩm Nam Chi theo bản năng nhìn Lục Văn vẫn đứng bất động bên cạnh.

Từ khi hắn thu tay về, hắn vẫn đứng cách nàng một khoảng bằng nắm tay, không có ý định di chuyển, cũng không có ý định lại gần hơn.

Muốn ở lại phương Nam thêm vài ngày là ý của Thẩm Nam Chi, nhưng trong lòng nàng tất nhiên không phải muốn du ngoạn hay là hồi tưởng lại quá khứ, nhưng nàng đương nhiên biết phải che giấu ý đồ của mình, nếu để Lục Văn phát hiện, hậu quả khó lường.

Đường phố nhà cửa nơi đây nàng rất quen thuộc, dù đã qua mười mấy năm, dường như cũng không thay đổi gì nhiều, điều này tự nhiên khiến nàng rất tự tin, nhưng điều quan trọng nhất là sau khi trốn thoát khỏi Lục Văn, phải làm sao che giấu tung tích để hắn không phát hiện ra.

Đến giờ Thẩm Nam Chi vẫn không biết Lục Văn làm cách nào mà trong thời gian ngắn như vậy lại biết nàng mất tích, lại còn lần theo dấu vết của nàng một cách chính xác để tìm ra con thuyền du ngoạn mà nàng đã lên.

Tất nhiên không thể hỏi thẳng, Thẩm Nam Chi hơi cụp mi mắt như thường lệ, trong lòng lại nhanh chóng tính toán đủ loại khả năng.

Vì vậy, khi Lục Văn đột nhiên lên tiếng, nàng giật mình: "Muốn dùng bữa tối ở tửu lâu hay là về khách điếm dùng?"

Thẩm Nam Chi giật mình, việc che giấu tâm sự thật sự không phải sở trường của nàng, vội vàng nhìn Lục Văn một cái không biết hắn có phát hiện ra điều gì khác thường hay không.

Nhưng Lục Văn chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt không hề nhìn chằm chằm vào nàng, sau khi lên tiếng cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng chờ câu trả lời của nàng.

Sự ung dung tự tại của hắn khiến người ta có chút lo lắng, Thẩm Nam Chi mấp máy môi, cân nhắc một hồi rồi đáp nhỏ: "Ăn ở ngoài đi."

Vừa dứt lời, nàng lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong lòng lại một phen giằng co, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Có thể không đến tửu lâu không, ta biết một chỗ, trước đây thường cùng mẫu thân... vẫn hay ăn ở đó."

Lời nói của Thẩm Nam Chi dừng lại một chút, nàng muốn nói sau khi làm việc xong cùng mẫu thân, sẽ qua loa giải quyết bữa ăn ở đó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua phần đó.

Tuy là vậy, nhưng nơi đó cũng không phải quán ăn nhỏ bé gì, quán đó làm ăn luôn rất tốt, tay nghề bà chủ tuyệt vời, Thẩm Nam Chi khi còn nhỏ thường xuyên đứng ở gian bếp lộ thiên của quán đó nhìn bà chủ nấu ăn, nhìn nhiều rồi, lại thấy hứng thú, sau đó bắt chước học theo, tuy không học được tuyệt kỹ của bà chủ, nhưng cũng tự mình mày mò ra một chút kỹ năng, càng làm càng quen, cũng càng ngày càng biết nấu ăn.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Sau đó, Thẩm Nam Chi nghe nói ở Trường An quán đó đã mở rộng, mặt bằng lớn hơn, làm ăn càng thêm thịnh vượng, khi Lục Văn trước đó nói nếu nàng mở quán ăn, nàng lập tức nghĩ đến, chính là hình ảnh hai phu thê bận rộn trong quán đó.

Từ nghèo khó đến bận rộn phấn đấu, cùng nhau trải qua gian khổ đến bây giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn.

Thật sự rất khó để nàng không khao khát.

Nhưng Thẩm Nam Chi nhắc đến như vậy, Lục Văn chắc chắn không thể biết được trong lòng nàng chỉ đơn thuần là muốn đến xem thử quán đó bây giờ ra sao, chỉ sợ sẽ nghĩ nàng đang lén lút lên kế hoạch gì đó, muốn nhân cơ hội bỏ trốn.

Nhận ra điểm này, Thẩm Nam Chi lập tức có chút hối hận vì đã đề xuất chuyện này, vừa định mở miệng nói tửu lâu cũng được, Lục Văn lại nhanh chóng gật đầu: "Ừm, vậy tẩu tẩu dẫn đường đi, xa không?"

Rất tự nhiên, hắn dường như lại trở về làm thiếu niên sống ở tiểu viện xa xôi hẻo lánh nhất của Quốc công phủ, trong sạch thuần khiết, tâm tư đơn giản, ngoan ngoãn như tiểu đệ đệ hàng xóm chưa hiểu sự đời.

Thẩm Nam Chi suýt chút nữa bị lung lay tâm thần, ngước mắt nhìn đôi mắt đen láy của Lục Văn, lại nhanh chóng dời mắt đi, nhỏ giọng nói: "Không xa, đi bộ một chút là tới."

Bạn cần đăng nhập để bình luận