Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 27
Đây tuy chẳng phải là tài nghệ gì cao quý để khoe mẽ, việc làm đầu bếp cũng chẳng phải thành tựu lớn lao. Nhưng đối với Thẩm Nam Chi, một người khắp nơi đều bị coi là kém cỏi, thì có một việc bản thân am tường cũng đã là điều khiến nàng vừa lòng và trân trọng nhất.
Trong những món nàng thành thạo nhất, không gì hơn được các loại điểm tâm ngọt. Những món đã từng ăn, chưa từng nếm qua, hay thậm chí chỉ nghe đến tên, nàng cũng có thể tự hình dung cách làm trong đầu rồi tự tay tái hiện ra chúng.
Phủ Quốc công phần đông người đều chẳng ưa ngọt, trong bếp lại càng ít khi chuẩn bị những món này. Vì thế, Thẩm Nam Chi cho rằng, thay vì gọi đầu bếp không quen tay làm, chi bằng tự mình xuống bếp, cũng lâu lắm rồi nàng chưa nấu nướng, lòng cũng thấy ngứa ngáy.
Lúc này, bếp vừa dọn xong sau buổi sớm, hạ nhân trong bếp đang tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi, lần lượt rời khỏi. Đúng lúc ấy, bọn họ gặp ngay Thẩm Nam Chi đang chậm rãi tiến vào.
“Thế tử phi.”
Thẩm Nam Chi khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua gian bếp giờ đây không còn lửa đỏ, cất tiếng hỏi:
“Trong bếp vẫn còn củi khô chăng?”
Quản sự đứng đầu bếp có chút ngẩn người, vội đáp lời:
“Thế tử phi chẳng lẽ còn chưa dùng bữa? Trong bếp vẫn còn dư, nếu người muốn ăn món gì, tiểu nhân sẽ lập tức chuẩn bị.”
Thời gian nghỉ ngơi, ai nấy đều chẳng muốn vào bếp làm thêm việc, nhưng lệnh chủ tử không thể trái. Tuy thế, vài kẻ trẻ tuổi phía sau chẳng giấu được vẻ bực dọc, nhíu mày lộ rõ nét không vui.
Thẩm Nam Chi trông thấy, lòng không khỏi áy náy, liền vội xua tay, nhỏ nhẹ giải thích:
“Không cần đâu, ta chỉ muốn làm vài món điểm tâm ăn chơi thôi, tự mình làm là được, các ngươi cứ lui cả đi.”
Nghe vậy, đám hạ nhân liền ngớ ra, có kẻ ngẩng đầu nhìn nhau nghi hoặc, có kẻ lén lút quan sát Thế tử phi thêm vài lần, nhất thời chẳng ai biết nên nói gì.
Quản sự bấy giờ mới định thần, vội lườm mấy kẻ thất lễ bên cạnh, sau đó cúi đầu kính cẩn thưa:
“Thế tử phi, có chuyện gì cứ giao cho tiểu nhân là được, sao người lại phải tự mình vất vả hạ cố đến nơi đầy dầu mỡ này?”
Thẩm Nam Chi ngước mắt nhìn quanh gian bếp trong phủ Quốc công, quả nhiên rộng rãi và thoáng đãng hơn so với căn phòng nàng từng ở tại Thẩm gia. Hẳn là nơi đây cũng đã được bọn hạ nhân quét dọn sạch sẽ, sáng bóng không tỳ vết.
“Không sao, ta chỉ muốn thử tay nghề mà thôi,” Thẩm Nam Chi vẫn kiên quyết tự mình xuống bếp.
Nghe nàng nói vậy, mọi người nhìn nhau khó xử nhưng chẳng dám nhiều lời, đành cáo lui. Đợi khi tất cả rời khỏi, Thẩm Nam Chi mới bước vào trong.
Gian bếp quả thật rộng lớn như nàng tưởng, lớn hơn cả căn phòng trước đây nàng từng ở. Những kệ tủ chất đầy các loại nguyên liệu có thể bảo quản lâu ngày, phần rác thừa từ bữa sáng cũng đã được thu dọn gọn gàng xếp ở góc, còn mặt bàn thì bày biện ngăn nắp các loại hũ đựng gia vị.
Thẩm Nam Chi đứng giữa bếp, quan sát một lượt rồi lựa chọn nguyên liệu cần thiết. Sau đó, nàng xắn tay áo, bắt đầu chế biến.
Chẳng mấy chốc, từ ống khói bếp tỏa ra làn khói trắng nhẹ nhàng, mang theo mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, len lỏi ra ngoài qua từng khe cửa.
Bên ngoài bếp, một bóng người lén lút đang dần tiến lại gần, người nọ lom khom rón rén, men theo mùi hương đã đến trước cửa bếp.
Nàng ước chừng thời gian cũng gần được rồi, đưa tay nắm lấy nắp xửng hấp mở ra, hơi nóng phả vào mặt làm mờ mắt nàng, cùng với đó là mùi hương ngọt ngào ập vào.
Dù chưa nhìn thấy món ngọt được lấy ra, nhưng ngửi thấy mùi hương thôi nàng cũng đã mỉm cười hài lòng. Đang dùng khăn ướt lấy món ngọt trong xửng ra thì cửa bếp bỗng bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài: “Được lắm, Lục Văn! Lần này bị ta bắt tại trận rồi nhé! Xem ngươi còn chối cãi thế nào!”
Tiếng hét bất ngờ từ phía sau làm nàng giật mình, suýt nữa làm rơi cái đĩa sứ trên tay. Quay đầu lại, trong làn hơi nước mờ ảo, ta thấy một bóng người đang chạy nhanh vào bếp.
Ngay sau đó, khuôn mặt của người nọ hiện ra từ làn hơi nước, nàng ngạc nhiên trợn to mắt, thì Lục Oánh đã kêu lên trước: “Sao tẩu lại ở đây?!”
Nàng hơi ngại ngùng, khóe miệng giật giật, cách đây không lâu mới va phải Lục Oánh, bây giờ lại gặp nàng ấy ở trong bếp.
Nàng quay người lại cho Lục Oánh xem cái đĩa sứ trên tay, mở miệng giải thích: “Ta chỉ đang làm chút đồ ăn thôi.”
Lục Oánh há hốc mồm, nhìn thấy trên đĩa sứ của nàng, lại nằm sấp một con thỏ nhỏ trắng muốt, mềm mại: “Đây là tẩu làm sao?!”
Lục Oánh nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ trên đĩa không rời mắt, chắc là nàng ấy chưa từng thấy món ăn nào như thế này, không biết làm như thế nào, càng không biết mùi vị ra sao, nhưng chỉ cần nhìn tạo hình đáng yêu của món ăn này thôi, cũng khiến người ta muốn nếm thử.
Hay là, vỗ vỗ con thỏ nhỏ mềm mại này, liệu có đàn hồi như nhìn thấy không nhỉ?
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Đang nghĩ, nàng cầm một cái thìa, dùng mặt sau nhẹ nhàng vỗ vào m.ô.n.g con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ bị đánh liền run rẩy, trông sống động và đáng yêu, khiến người ta yêu thích không buông tay.
Nàng như đang kiểm tra xem món ngọt này đã làm xong chưa, thấy con thỏ nhỏ run rẩy, mới thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Oánh, hơi ngượng ngùng khẽ “ừm” một tiếng.