Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 136

Cùng đi theo là Thúy Yến thấy bộ dạng này của Lục Văn có chút khó hiểu, nghiêng đầu nói: "Chủ tử, chẳng phải ngài đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao, sao còn phải lo lắng như vậy?"

Lục Văn mím chặt môi, im lặng một lúc, mới thả lỏng sắc mặt, nhắm mắt lại một thoáng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chàng đã sắp xếp tất cả mọi thứ từ trước, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, chỉ là, không muốn để nàng chịu uất ức thôi, dù chỉ một chút.

Nàng bước vào Thẩm phủ, tuy trước mặt Lục Văn tỏ ra bộ dạng vô cùng tự tin bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đương nhiên là căng thẳng.

Sự áp bức của người nhà đối với nàng vẫn luôn ăn sâu bén rễ trong lòng, cho dù hôm nay nàng mang về tin tức không phải là gả cho Lục Văn, mà chỉ là một người bình thường, một người không liên quan gì đến hôn sự trước đây của nàng, có lẽ cũng sẽ không nhận được sắc mặt tốt đẹp gì.

Nhưng nàng cũng có quyết định của mình.

Ngoài việc nói chuyện này cho họ biết, nàng nghĩ, nàng nên cắt đứt quan hệ với Thẩm gia triệt để, có một số lời, nói ra rồi, trong lòng mới có thể thật sự buông bỏ được, bất kể họ có quan tâm hay không.

Nhưng nàng đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều trên đường đi, lại không ngờ khi vào phủ, phủ đệ lại im ắng vắng vẻ, dường như có một bầu không khí nặng nề đè nén trên không trung, đè ép cả Thẩm phủ đến mức sắp không thở nổi.

Đây là chuyện gì vậy?

Vào tiền sảnh, liền thấy mấu thân nàng ngồi một mình ở đó, vốn dĩ sau khi vào kinh đã bắt đầu chú trọng việc dưỡng da và ăn mặc, lúc này lại như già đi mười mấy tuổi, sắc mặt tiều tụy, môi khô nứt, ánh mắt vô hồn, trên búi tóc thậm chí không có lấy một món đồ trang sức nào.

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn quanh một vòng, vậy mà cũng không thấy người hầu nào trong sảnh, chỉ đành thấp giọng gọi với tâm trạng phức tạp: "Mẫu thân."

Giọng nói của nàng gọi mẫu thân trở về, bà hơi khựng lại, động tác có chút chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn, đây là bộ dạng của mẫu thân mà nàng chưa từng thấy bao giờ, cho dù là lúc trước nhà còn nghèo khó, họ phải dậy sớm thức khuya, bà cũng chưa từng tiều tụy như vậy.

Mẫu thân ngẩng đầu nhìn thấy nàng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại sáng mắt lên, trong đáy mắt dâng lên ngọn lửa giận dữ, cảm xúc có chút mất khống chế vừa đi về phía nàng vừa lớn tiếng kêu lên: “Thời gian này con đã đi đâu! Con còn mặt mũi mà quay về sao! Con xem con đã làm chuyện tốt gì! Con có phải muốn ta c.h.ế.t không hả!"

"Sao, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Nàng thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không biết sự điên cuồng của mẫu thân nàng từ đâu mà ra, lùi lại hai bước, mẫu thân nàng mới dừng bước trước, không đến gần nàng nữa, nàng mới dừng lại.

Sau khi an cư lạc nghiệp ở ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, nàng đã lo lắng liệu Lục gia có đi tìm tung tích của nàng hay không, và việc nàng trốn khỏi Lục gia như vậy liệu có liên lụy đến nhà mẹ đẻ của nàng hay không.

Lúc đó, nàng vẫn còn mơ hồ về tương lai, không biết mình nên đi về đâu, chỉ vì lo lắng như vậy, cũng đã nhắc đến chuyện này với Lục Văn.

Nhưng từ tin tức mà Lục Văn mang đến, nàng lại biết được, Thẩm gia căn bản không muốn quản sống c.h.ế.t của nàng, từ sau khi nàng gả vào Lục gia, càng không hề nhắc đến đứa con gái đã xuất giá này trước mặt người khác, sau khi Lục Hằng chết, họ chỉ hỏi han qua loa tình hình, khi Từ thị muốn giữ nàng lại để thủ tiết cho Lục Hằng, cũng là họ liên tục gật đầu đồng ý.

Đến lúc này, nàng trốn hay không trốn, ở đâu, sống như thế nào dường như họ đều không quan tâm.

Vậy thì bây giờ, lại tại sao phải chất vấn nàng như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng vô tội của nàng, mẫu thân nàng vừa mới im lặng một chút lại kích động trở lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng: "Là con! Là con! Con không ngoan ngoãn ở lại Lục gia thủ tiết, con bỏ trốn, con bỏ mặc sự sống c.h.ế.t của Thẩm gia, chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì với Lục gia rồi, là con, là việc con bỏ trốn khiến Lục gia ghi hận, vị Thế tử mới kia, Lục Văn, đúng, Lục Văn, là hắn muốn chúng ta chết, có phải con đã chọc giận Lục gia nên mới khiến thù hận đổ lên đầu Thẩm gia, ta sinh con nuôi con lớn như vậy, chính là để con báo thù chúng ta như vậy sao!"

Nàng vẫn nghe mà như rơi vào sương mù, nhưng những lời lẽ ác độc vượt xa trước đây, ngang ngược vô lý, thậm chí vì tâm trạng của mẫu thân nàng mà trở nên điên cuồng, lời nói lộn xộn, nhưng câu nào câu nấy đều chỉ trích nàng, trong lòng dâng lên chua xót, hốc mắt càng không nhịn được đỏ lên.

Nàng luôn dễ dàng không kìm được nước mắt, lần này lại cố gắng nhịn xuống, giọng nói bi thương: "Ý của mẫu thân là, để con thay muội muội gả vào Lục gia là đúng, để con thủ tiết thờ Lục Hằng cả đời cũng là đúng, cho dù con ở Lục gia phải chịu đựng những gì, cho dù con sống có khó khăn đến đâu, đều là đúng, nhưng chỉ cần con muốn thay đổi, muốn theo đuổi cuộc sống bình thường, rời khỏi Lục gia, liền đều là lỗi của con sao?"

Mẫu thân nàng bị những lời này của nàng làm cho sững sờ, rõ ràng giọng điệu của nàng không hề cứng rắn, lời nói cũng nhẹ nhàng như không có chút sức lực nào, nhưng những lời bà định nói ra lại đột nhiên không nói nên lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận