Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 15

Cho đến khi sức lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, tên say rượu cũng đã bị nàng giãy giụa làm cho tức giận, hắn cau mày, đứng dậy, xé toạc vạt áo của nàng vốn đã bị xé rách một chút, cười dâm đãng: "Kêu đến khản cổ cũng sẽ không có ai đến cứu nàng đâu, tiểu mỹ nhân, hãy vui vẻ với ta trước đã, lát nữa nàng sẽ biết đây là chuyện sung sướng đến mức nào."

Dứt lời, một bóng đen lớn bao phủ xuống, tên say rượu không kịp chờ đợi cúi xuống.

Người nàng cứng đờ, tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn bất ngờ từ trên đỉnh đầu: "Ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Nàng đột nhiên mở mắt ra, nước mắt làm mờ tầm nhìn, lại thấy sau lưng tên say rượu đứng một bóng người đen sì ngược sáng, tên say rượu bị người đó túm tóc, ngẩng đầu lên đau đớn nhăn nhó.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên má nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người đó ghì chặt tên say rượu với vẻ mặt ngây dại.

Nàng há miệng, định nói gì đó, thì thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, tiếng da thịt rách toạc vang lên gần trong gang tấc, má nóng ran, m.á.u từ cổ tên say rượu phun ra b.ắ.n tung tóe lên người ta.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nhưng nàng còn chưa kịp chớp mắt, tên say rượu vừa rồi còn khiến nàng sợ hãi, run rẩy, thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, đã ngã gục xuống đất dưới nhát kiếm dứt khoát của người đó.

Mây đen không biết từ lúc nào đã lặng lẽ di chuyển, để lộ ra nửa vầng trăng khuyết, ánh trăng dịu dàng chiếu lên gương mặt nghiêng của người đứng im lặng trước mặt.

Nàng thấy người đó khẽ mở đôi môi mỏng, cất giọng lạnh lùng trái ngược hẳn với sự tàn nhẫn khi vừa vung kiếm, chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, đêm đã khuya rồi, sao còn chưa về phủ?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn nheo mắt, đứng im tại chỗ nhìn xuống người nữ nhân đang khóc thầm trước mặt.

Câu nói thản nhiên của hắn dường như không khiến nàng hoàn hồn khỏi cơn kinh hãi, nàng như vẫn còn đắm chìm trong sự bàng hoàng khi thoát chết, lại như bị dọa cho ngây dại, không nói nên lời.

Nhưng nước mắt của nàng vẫn không ngừng tuôn rơi, từng giọt long lanh, ánh lên sắc màu dịu dàng của ánh trăng, thi nhau trào ra từ khóe mắt đỏ hoe, lăn dài trên gò má mềm mại, hòa lẫn với m.á.u tươi b.ắ.n lên mặt, nhuộm thành một màu đỏ tươi, trông vừa kỳ dị vừa yêu diễm.

Vừa rồi, rõ ràng nàng đã khóc đến tê tâm liệt phế, đau đớn giãy giụa, bi thương kêu gào.

Sao đến trước mặt hắn, lại trở nên đáng thương như vậy.

Lục Văn hơi nhíu mày, thực ra hắn đã nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng từ xa, khi chưa phân biệt được người bị hại là ai, hắn định bỏ đi mặc kệ.

Chuyện như vậy, vốn không phải là chuyện hắn nên nhúng tay vào, trước đây hắn cũng không phải chưa từng gặp chuyện tương tự, kết cục của việc xen vào chuyện của người khác, hắn hẳn là rõ hơn ai hết.

Nhưng hắn vẫn nhận ra nàng.

Người nữ nhân đã khóc đến mức khiến hắn khó chịu trong đêm tân hôn, lúc này đang bị tên say rượu đè dưới thân, lộ ra vẻ mặt mà hắn từng muốn thấy trên gương mặt đó.

Hắn muốn nhìn rõ hơn, nhìn rõ hơn vẻ mặt mà hắn đã luôn muốn thấy trên gương mặt đó.

Nhưng tại sao lại ra tay.

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Văn chậm rãi rơi xuống lưỡi kiếm đang nhỏ máu, màu đỏ tươi nhuộm đỏ thanh kiếm bạc, hơi nóng của m.á.u không thể sưởi ấm hoàn toàn thanh kiếm lạnh lẽo, chỉ theo thời gian trôi qua, nguội lạnh, đông cứng, cuối cùng khô lại thành vết m.á.u bẩn thỉu kinh tởm.

Sai lầm đã phạm một lần, sao có thể phạm lại lần thứ hai, Lục Văn hối hận vì hành động của mình, hất m.á.u trên lưỡi kiếm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta.

Vậy thì g.i.ế.c nàng đi.

Khiến cho cái cổ họng khản đặc vì la hét kia không thể thốt ra những lời khiến hắn ghê tởm, như vậy cũng coi như không phạm sai lầm.

Cánh tay cầm kiếm của Lục Văn từ từ nâng lên, lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ m.á.u theo động tác của hắn, cuối cùng chĩa thẳng vào cổ họng của Thẩm Nam Chi. Chỉ cần một khoảnh khắc, hắn có thể cắt đứt cổ họng nàng, để m.á.u tươi phun ra, để sai lầm này kết thúc tại đây.

Thẩm Nam Chi vẫn luôn cúi đầu khóc bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn, dù cố nén tiếng khóc trong cổ họng, nhưng giọng nàng vẫn khàn khàn nức nở: "Lục Văn, cám ơn đệ đã cứu ta, ta..."

Tiếng khóc quá nặng khiến những lời cảm kích trong lòng Thẩm Nam Chi không thể nói ra hết, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt sững đờ của Lục Văn.

Lục Văn hơi nâng cánh tay, không biết là vừa mới nâng lên một chút, hay là động tác ban nãy chưa kịp hạ xuống hoàn toàn.

Nhưng sau khi Thẩm Nam Chi ngơ ngác nhìn hắn một lúc, cánh tay cầm kiếm kia đã hoàn toàn hạ xuống, buông thõng bên người, ngay cả bàn tay nắm chuôi kiếm cũng lỏng ra đôi chút.

Thẩm Nam Chi không để ý đến chi tiết này, trong lòng chỉ tràn đầy sự may mắn và an tâm khi thoát khỏi cơn nguy hiểm.

Nàng thực sự đã bị dọa sợ, mặc dù ngày thường nàng có chút bi quan, thường xuyên tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng cứ c.h.ế.t đi như vậy cũng được, nhưng cho đến khi nguy hiểm thực sự rơi xuống trước mặt, nàng mới hiểu mình sợ hãi đến nhường nào.

Nàng không muốn chết, càng không muốn bị tên say rượu kia làm nhục, nàng vẫn ôm giữ một tia hy vọng mong manh trong lòng, mong rằng một ngày nào đó mình có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận