Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 22
Nàng quay đầu lại, ánh trăng rơi trên khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt hơi nhếch lên vẫn còn mang theo vẻ vui mừng chưa kịp giấu đi, đôi mắt trong sáng, đôi môi hé mở, giọng nói nhẹ nhàng phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, khơi dậy một gợn sóng vô danh: "Chuyện gì vậy?"
Lục Văn khẽ co ngón tay, dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi lấy ra từ trong tay áo một phong thư dính máu: "Tẩu tẩu, đồ của tẩu tẩu rơi, trả lại cho tẩu."
Nàng giật mình, vội lấy phong thư từ tay Lục Văn, ngơ ngác nhìn vết m.á.u trên phong thư, nhất thời không biết nên vui mừng vì tìm lại được thư, hay nên lo lắng Lục Văn đã xem nội dung khiến nàng hơi xấu hổ bên trong.
Đến khi nàng hoàn hồn ngẩng đầu lên muốn cảm ơn Lục Văn lần nữa thì trước mặt đã không còn bóng dáng hắn, chỉ còn bóng dáng cao lớn dần khuất xa trong bóng tối, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Sáng hôm sau.
Sau khi thức dậy, nàng đến chính đường chào hỏi Từ thị. Đúng như dự đoán, nàng bị Từ thị lạnh nhạt, chưa được nửa khắc đã bị bà đuổi ra khỏi chính đường.
Như vậy cũng đỡ mất thời gian lấy lòng bà, nàng tự an ủi mình thở phào nhẹ nhõm sau khi rời khỏi chính đường.
Nàng vẫn nhớ lời hứa với Lục Văn hôm qua, việc chào hỏi Từ thị không tốn nhiều thời gian, cũng có thể sớm mang xà bông đến cho hắn.
Nàng rời khỏi chính đường, đi về phía sân của mình. Vì trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, bước chân ta vô thức có chút vội vàng.
Khi rẽ qua góc tường, nàng không nghe thấy tiếng bước chân của người khác, hoặc có lẽ ta hoàn toàn không chú ý, một bóng người đột nhiên lao ra từ phía đối diện khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nhưng bước chân đã không kịp dừng lại, theo bản năng kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi va vào người nọ.
"Á!" Một tiếng kêu đau nhói vang lên bên tai nàng.
Nàng loạng choạng một chút, được Xuân Hạ và Thu Đông phía sau đỡ lấy mới đứng vững lại được. Khi ta ngẩng đầu lên nhìn, mới ngạc nhiên phát hiện người va chạm với mình lại là Lục Oánh, tứ tiểu thư của Quốc công phủ.
Cô nương vốn ăn mặc xinh đẹp, kiêu sa, lúc này lại ngã sóng soài trên mặt đất, m.ô.n.g bị ngã đau khiến nàng ta không thể giữ được vẻ kiêu ngạo ban đầu, chỉ có thể nhăn nhở méo mó mặt mày.
Nàng hít một hơi thật sâu, tuy nàng không cố ý, thậm chí còn mơ hồ nhớ hình như là Lục Oánh tự đ.â.m vào mình, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành rằng ngay sau đó Lục Oánh sẽ nhảy dựng lên chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng xối xả.
Lục Oánh cũng không làm nàng thất vọng, quả nhiên sau tiếng kêu đau liền nhanh chóng phản ứng lại, nhận ra mình vừa mới mất mặt trước nhiều người như vậy, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, cố nén đau đớn bò dậy, ngón tay trắng nõn mềm mại chỉ thẳng vào nàng mà quát mắng: "Ngươi đi đường không nhìn à! Ai cho ngươi lá gan dám đẩy ta ngã xuống đất!"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Trước khi ta gả cho Lục Hằng, ta đã gặp Lục Oánh vài lần.
Lục Oánh cùng tuổi với Thẩm Cẩn Nhu, hai người từng là bạn học cùng học ở nữ viện một thời gian ngắn, ta thỉnh thoảng đến nữ viện đón Thẩm Cẩn Nhu về nhà nên mới gặp Lục Oánh.
Ta chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lục Oánh, nhưng từ miệng Thẩm Cẩn Nhu thì nghe được không ít lời bàn tán về nàng ta.
Mỗi khi nhắc đến bạn học ở nữ viện, Thẩm Cẩn Nhu sẽ nói đến Lục Oánh, đối thủ khiến nàng ta nghiến răng nghiến lợi, luôn tranh giành vị trí đứng đầu trong các kỳ thi, còn luôn ỷ vào thân phận tiểu thư Quốc công phủ mà tác oai tác quái trong nữ viện.
Ấn tượng của nàng về Lục Oánh là một nàng tiểu thư kiêu căng, ngỗ nghịch, thậm chí vì những chuyện động trời mà Thẩm Cẩn Nhu kể, nàng còn có chút sợ Lục Oánh.
Sợ một cô nương vừa qua tuổi cập kê, nàng cũng thấy mình thật vô dụng, nhưng rõ ràng hiện tại nàng đang phải đối mặt với việc bị Lục Oánh mắng nhiếc vô lý.
Nàng mấp máy môi, theo bản năng muốn cúi đầu xin lỗi như lúc ở Thẩm gia, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy mình thật nhu nhược. Nàng là tẩu tẩu của Lục Oánh, cũng là Thế tử phi được Lục Hằng minh cưới hỏi, dù ta không được Lục Hằng yêu thích, nhưng xét về thân phận địa vị, tại sao ta phải khúm núm trước nàng tiểu cô này?
Trong lúc nàng còn đang do dự, Lục Oánh sau khi nhìn rõ người trước mặt liền sững người một chút, rồi thu lại thái độ kiêu ngạo ban đầu, nhíu mày khó vui nói: "Sao lại là tẩu, ta còn tưởng là tên hạ nhân nào vô ý đụng phải."
"Xin lỗi, vừa rồi ta không chú ý có người ở góc tường, muội có bị thương ở đâu không?" Trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng nàng vẫn có chút nhút nhát, hơn nữa cũng không muốn gây xung đột với Lục Oánh ở đây.
Lục Oánh bĩu môi, liếc nàng một cái, xoa xoa eo, lẩm bẩm: "Đau c.h.ế.t đi được."
Nàng nghẹn lời, sự nhún nhường của nàng dường như không được Lục Oánh chấp nhận, nàng ta dường như vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này.
Ai ngờ, ngay sau đó, Lục Oánh lại phức tạp xua tay, rồi nói: "Thôi thôi, vừa rồi cũng là ta bước chân vội vàng tự đ.â.m vào, ta còn có việc gấp, không so đo với tẩu nữa."
Nói xong, Lục Oánh dường như thực sự đang vội, không nhìn nàng thêm lần nào nữa, vịn eo bước nhanh rời đi.
Nàng đứng ngây người tại chỗ một lúc, quay đầu lại nhìn bóng lưng Lục Oánh, nhưng đã không còn thấy bóng dáng nàng ấy nữa, không biết đang vội vàng đi đâu.