Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 107
Nhìn nàng một lúc, Lục Oánh không tiếp tục nói chuyện này nữa, chút tiền này nàng ấy căn bản không để tâm, cũng không có hứng thú tìm hiểu nàng muốn trả lại tiền cho nàng ấy như thế nào, liền thuận miệng nói: “Cũng được, nếu làm xà phòng thì tặng ta vài cục xem sao cũng được.”
Việc nàng biết làm xà phòng, Lục Oánh đã nghe Thẩm Cẩn Nhu nói từ rất lâu rồi, bản thân nàng ấy cũng không mấy quan tâm đến những thứ như xà phòng, thậm chí hiếm khi tự mình dùng những thứ này, nhưng nhìn vẻ mặt cay nghiệt của Thẩm Cẩn Nhu khi nhắc đến việc tỷ tỷ mình làm xà phòng, nàng ấy liền vô thức thiên vị nàng.
Chỉ là xà phòng thôi, dùng thì dùng, không dùng thì thôi, thật sự không đáng để nói xấu như vậy.
Sau đó, nàng gả vào Lục gia, có vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với nàng, nàng ấy ngửi thấy trên người nàng có mùi hương ngọt ngào thanh khiết, sau vài lần phân biệt, tuy không hỏi, nhưng cũng đoán ra có lẽ là mùi hương của xà phòng mà nàng dùng, nên lúc này nàng ấy cũng muốn xem thử xà phòng nàng làm, không biết có thật sự có mùi thơm như vậy không.
Thấy Lục Oánh đã đồng ý, còn đưa ra yêu cầu, nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: “Được, ta làm xong sẽ gửi cho muội.”
Nhưng ngay sau đó, nàng lại bắt đầu khó xử: “Gửi… gửi đến Lục gia sao?”
Lục Oánh ngẩn người, suy nghĩ một chút, bỗng đảo mắt, khóe môi nhếch lên, như đang có mưu đồ gì đó, cười nói: “Không, gửi đến ngoại ô thành, quán trà dưới chân núi nhỏ kia, tuy không dễ thấy, nhưng đến đó tỷ sẽ biết, nói đến tỷ bây giờ sống ở ngoại ô, chắc là đã thấy nơi đó rồi chứ, tìm được không?”
“Quán… quán trà?!”
Thúy Yến và A Quốc xách mấy túi đồ ngọt đến tìm nàng thì bị mấy thùng hàng chất đống trước mặt nàng làm cho giật mình.
Thúy Yến là người đầu tiên kêu lên: “Thẩm cô nương, mới một lát không gặp, người mua gì mà nhiều thế này, hơn nữa, người lấy đâu ra tiền, người không phải…”
Lục Oánh đã rời đi, nàng cũng đã nghĩ ra lý do, sờ mũi, ngượng ngùng giải thích: “Vừa rồi gặp một người bạn, tặng ta ít quà, làm phiền hai người giúp ta chuyển đồ.”
Nàng không định để ông chủ quầy hàng giúp chuyển, bây giờ nàng đang sống trong nhà của Lục Văn, tuy hắn không hay đến, nhưng dù sao cũng chột dạ khi để người khác biết mối quan hệ giữa nàng và Lục Văn, nàng chỉ có thể kiếm tiền, kiếm nhiều tiền một chút, có lẽ sau này sẽ có ngày nàng tự lực cánh sinh.
Thúy Yến rõ ràng không dễ bị lừa như vậy, nghe nàng nói thế, há miệng định nói gì đó thì bị A Quốc kéo áo, tiếp lời: “Không phiền đâu, Thẩm cô nương, thuộc hạ và Thúy Yến vốn là người hầu của người, đây là việc chúng ta nên làm, vậy thuộc hạ đi gọi xe ngựa.”
Nói xong, A Quốc lại liếc mắt với Thúy Yến, Thúy Yến nhận được ánh mắt mới sực nhớ ra điều gì, mím môi không nói nữa, chỉ liếc nhìn đống hàng hóa, không biết nàng mua gì mà lại nhiều thế.
Nàng không biết mình đã bị lộ tẩy hoàn toàn, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã bắt đầu tính toán xem nên cất giữ số nguyên liệu này như thế nào, lại nên sắp xếp thời gian ra sao để làm xà phòng.
Chờ xe ngựa đến, chúng ta nhanh chóng chuyển đồ lên xe, xe ngựa lắc lư một đường rồi lại ra khỏi thành.
Đi ngang qua quán trà dưới chân núi, nàng lại lên tiếng bảo dừng xe, lấy cớ lần trước đánh rơi đồ muốn đến hỏi thăm, lén lút xuống xe đi về phía quán trà.
Nàng một mình vào quán trà, để Thúy Yến và A Quốc đứng bên cạnh xe ngựa nhìn theo bóng lưng nàng rời đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy nàng nữa, Thúy Yến mới chép miệng, bất lực nói: “A Quốc, huynh nói xem Thẩm cô nương là thấy chúng ta ngốc hay là nàng ấy ngốc quá, sao mỗi lần đến chỗ đó đều kiếm cớ gượng gạo như vậy, chỗ đó rốt cuộc là làm gì, lần trước nói chuyện này với chủ tử, chủ tử cũng không nói gì.”
A Quốc cau mày, trầm giọng nhắc nhở: “Thúy Yến, đừng nói lung tung, Thẩm cô nương cũng là chủ tử, nói chủ tử như vậy là không đúng.”
Thúy Yến không có ác ý gì, chỉ là có cảm xúc mà thôi, trong lòng nàng ấy lại thấy Thẩm Nam Chi là một chủ tử khá tốt, hiền lành tốt bụng lại dễ nói chuyện, chỉ là hơi ngốc nghếch, rõ ràng đã là cô nương hai mươi ba tuổi rồi, còn từng thành thân, nhưng lại có cảm giác mưu mô còn không bằng cô bé mười lăm tuổi như nàng ấy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng không ngờ rằng, lần này người bạn kia lại gửi thư trả lời cho nàng, chỉ là không giống như trước đây gửi lại lá thư nàng gửi cho hắn, mà lại viết một lá thư khác trả lời nàng.
Nàng cầm lá thư trong quán trà, trong lòng vừa kích động vừa khó chịu, hận không thể lập tức mở thư ra xem, nhưng lại không nỡ mở ra ngay như vậy.
Tống Thời Cẩn nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo của nàng, thật sự không hiểu hai người này đang giở trò gì, hắn quả thật không biết mùi vị của tình yêu, cũng không biết hai người dùng thân phận kép như vậy thư từ qua lại có gì thú vị.
Nhưng hắn lại hơi tò mò Lục Văn đã trả lời nàng những gì, trước đây Lục Văn đều bảo hắn giúp xem thư nàng gửi đến, nói là giúp xem, đại khái cũng là vì hắn lười xem, nhưng hôm đó hắn không chỉ cấm hắn xem thư nàng gửi đến nữa, mà ngay cả nội dung hắn trả lời cũng không cho xem.