Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 115

Đêm nay lại nổi nóng với Lục Văn như vậy, cho đến khi Lục Văn quay người rời khỏi phòng nàng, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn lấy một cái, không biết hắn nghĩ gì, cũng không biết hắn có vì vậy mà chán ghét nàng không.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, nàng liền cảm thấy khó chịu trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, nhưng lại không biết làm thế nào để xoa dịu cảm xúc này, càng không biết làm thế nào để giải quyết chuyện này.

Có lẽ, trong thâm tâm nàng vẫn không tin Lục Văn có bao nhiêu tình cảm với nàng, dù sao thì nàng cũng thật tầm thường, không được ai yêu thích.

"Ha ha ha!" Tiếng cười lớn không chút kiêng dè vang khắp căn phòng. Tống Thời Cẩn hiếm khi cười sảng khoái như vậy, lần đầu tiên thấy Lục Văn như thế này. Sau khi nghe hắn mặt mày âm trầm kể lại toàn bộ sự việc, liền không nhịn được cười thành tiếng: "Ngươi lại trở nên thiếu lý trí như vậy, tự mình ghen với chính mình, thật đúng là chuyện ta chưa từng nghĩ tới."

Nếu là trước đây, Tống Thời Cẩn mà chế giễu Lục Văn như vậy, ngay lập tức sẽ bị một ánh mắt lạnh lùng b.ắ.n tới.

Nhưng lần này, sau khi Tống Thời Cẩn nhận ra nguy hiểm của mình liền cố gắng kìm nén nụ cười, lại thấy Lục Văn chỉ cau mày, vẻ mặt khó hiểu, hoàn toàn không có thời gian để nổi giận với hắn.

Tống Thời Cẩn như phát hiện ra điều thú vị, đánh giá Lục Văn một lượt, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Không phải chỉ là thấy nàng hoảng hốt khi đang trao đổi thư từ với người khác sao, hơn nữa người đó chính là ngươi, ngươi có gì mà phải ghen chứ?"

Lục Văn càng cau mày hơn, giọng điệu khó chịu nói: "Nhưng nàng không biết người đó là ta."

Tống Thời Cẩn bất lực xòe tay: "Nàng xem thư trước mặt ta cũng là bộ dạng hoảng hốt như ngươi nói, mặt đỏ bừng lên, ta còn chưa nói hết câu nàng đã bỏ chạy. Có khả năng là nàng chỉ cảm thấy nội dung bức thư quá xấu hổ, không muốn cho ngươi thấy nên mới hoảng hốt như vậy thôi, ngươi cũng không nghĩ xem mình đã viết cái gì trong thư hồi âm."

Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng muộn màng vẫn b.ắ.n về phía Tống Thời Cẩn: "Ngươi xem kỹ như vậy làm gì?"

Tống Thời Cẩn nghẹn lời, im lặng một lúc mới nói: "Ngươi ghen với chính mình thì thôi đi, ta giúp ngươi chuyển thư ngươi cũng ghen?"

Đâu phải hắn muốn xem kỹ như vậy, là lúc đó Thẩm Nam Chi đột nhiên đỏ mặt, muốn không chú ý cũng khó. Người bình thường không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nội dung bức thư khiến nàng xấu hổ, chứ làm gì có nguyên nhân nào khác.

Nhưng Lục Văn lại không nghĩ như vậy: "Ta đã nói rõ tâm ý với nàng, sao lại vì chuyện nhỏ này mà cười nhạo hay coi thường nàng, không phải như ngươi nói đâu."

Giọng điệu của Lục Văn vô cùng chắc chắn, giống như trước giờ hắn luôn thấu hiểu mọi việc, hắn luôn nhạy bén, hiếm khi đưa ra quyết định sai lầm hay phân tích sai tình huống.

Tống Thời Cẩn giật giật khóe miệng, trước kia hắn quả thực cũng nghĩ như vậy về Lục Văn, nếu không phải Lục Văn nhạy bén và quyết đoán, bọn họ đã không thể từng bước thực hiện thành công những kế hoạch nguy hiểm đó, nhưng chuyện này...

Tống Thời Cẩn không biết phải làm sao để Lục Văn hiểu được nguyên nhân hiển nhiên trong chuyện nhỏ này, xua tay không muốn để ý đến hắn nữa.

Ai ngờ Lục Văn lại không buông tha cho hắn, đột nhiên lại lên tiếng: "Ta nên làm thế nào, trực tiếp nói cho nàng biết ta chính là người trao đổi thư từ với nàng sao?"

Tống Thời Cẩn chỉ cảm thấy Lục Văn rơi vào lưới tình giống như kẻ ngốc mất não, thậm chí còn bắt đầu tham khảo ý kiến của hắn. Nghĩ đến tình bạn nhiều năm với Lục Văn, hắn vẫn suy nghĩ cân nhắc một hồi, đưa ra một câu trả lời tương đối khách quan: "Ước chừng nếu cho nàng biết sự thật, nàng sẽ cảm thấy mình bị ngươi lừa gạt, hơn nữa cũng trực tiếp thừa nhận người chê bai nàng chính là ngươi, chẳng phải là thêm dầu vào lửa sao?"

Lời này rất có lý: "Vậy phải làm sao?"

"Nàng không biết chữ nhiều ngươi cũng không phải mới biết ngày một ngày hai, thời gian này nàng thế nào ngươi cũng rất rõ ràng, vậy nên tại sao ngươi lại hồi âm như vậy, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Văn im lặng một lúc, trong lòng giãy giụa một hồi mới miễn cưỡng mở miệng: "Chẳng phải là để nàng đến tìm ta dạy nàng đọc sách sao..."

"Vậy nàng đã tìm ngươi chưa?"

...

Chủ đề này cuối cùng cũng không có được lời giải đáp.

Về phía nàng, nàng lại bắt đầu tránh mặt Lục Văn.

Cuộc cãi vã hôm đó không tính là dữ dội, thực ra cũng chẳng gây ra sóng gió gì, nhưng trong lòng nàng lại nảy sinh ra quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn. Cứ nghĩ đến những suy nghĩ đó là nàng lại không biết phải đối mặt với Lục Văn như thế nào, thậm chí vẫn chưa nghĩ thông được câu trả lời mà nàng không biết.

Sáng sớm hôm nay, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, nàng đã lén lút ra khỏi nhà, lấy cớ là đi đưa xà phòng cho Lục Oanh, ngồi xe ngựa xuống núi.

Rời khỏi nhà, nàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nàng rất lo Lục Văn sẽ chủ động tìm nàng nói chuyện hôm đó, bởi vì mấy ngày nay Lục Văn đều không ra ngoài, trước đây hắn rõ ràng bận rộn đến mức mấy ngày liền không ở đó.

Lục Oanh trước đó nói chỉ cần đưa xà phòng đến quán trà là được, nàng thật không ngờ Lục Oanh lại biết quán trà này. Quán trà nhỏ kể chuyện này thật sự khác xa với thân phận thiên kim tiểu thư phủ Quốc công của nàng ấy, dù nghĩ thế nào cũng thấy khó tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận