Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi

Chương 26

Nhưng với hắn, những cái giá ấy chẳng đáng là gì, so với việc phải giữ mãi một nữ tử không xứng làm chính thê ở bên mình.

Nhìn kỹ gương mặt nhợt nhạt, nhạt nhòa của Thẩm Nam Chi, Lục Hằng hít sâu một hơi, rồi làm ra vẻ ôn hòa, bao dung. Hắn khẽ giọng an ủi:

“Nàng yên tâm, về phía phụ thân và mẫu thân, ta sẽ vì nàng mà nói tốt đôi lời. Nàng cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn. Nàng đã là thê tử của ta, sớm muộn gì cũng phải đảm đương việc lớn nhỏ trong phủ Quốc Công. Là chủ mẫu tương lai, tự nhiên không thể vì chút việc này mà sợ hãi lùi bước.”

Lời nói của Lục Hằng chẳng khác gì một lưỡi dao, lột trần tự ti sâu trong lòng Thẩm Nam Chi. Nàng biết mình không thể gánh vác trọng trách ấy, lại càng không dám nghĩ đến ngày mình có thể trở thành một chủ mẫu uy nghi như Từ thị.

Như thể có một bàn tay vô hình đẩy nàng lên một đài cao không thể với tới. Thẩm Nam Chi cảm thấy bản thân lúc này hẳn trông thật lố bịch. Dẫu dùng cả tay chân mà trèo, đài cao vẫn xa xôi không thể chạm tới. Cuối cùng, nàng nhất định sẽ ngã nhào, phơi bày bộ dạng nhếch nhác trước mắt mọi người, để họ tha hồ chế nhạo sự không biết tự lượng sức của nàng.

“Nếu quả thực có chỗ nào chưa rõ, nàng có thể thỉnh giáo mẫu thân, học mà làm, chẳng sao cả, ta tin tưởng nàng.”

Tâm can của Thẩm Nam Chi đột nhiên giật thót, nàng không tự tin mà nhìn về phía Lục Hằng, bên tai chỉ còn vang vọng câu “Ta tin tưởng nàng” của hắn, lặp đi lặp lại.

Thực ra, từ nhỏ đến lớn, nàng tựa như việc gì cũng không làm tốt. Thôi Anh Tú không ngừng chê bai công sức của nàng, Thẩm Vĩnh Quang lại thờ ơ trước sự nỗ lực miệt mài của nàng. Còn Thẩm Cẩm Nhu, chẳng cần hao phí chút sức lực nào, cũng dễ dàng đập tan chút tự tin nhỏ bé mà nàng vất vả gây dựng.

Nỗi tự ti của nàng vốn không phải bẩm sinh, nhưng lại giống như vết khắc sâu, in hằn tận cốt tủy.

Lúc này, sự tín nhiệm của Lục Hằng dường như chẳng còn là điều nàng nghĩ đến nữa. Nàng thực lòng mong mỏi có một ngày nào đó, bản thân cũng được người ta thừa nhận, được người ta trông thấy những cố gắng của mình.

Chỉ là... nàng thực sự có thể làm tốt hay chăng?

Thẩm Nam Chi chìm đắm trong dòng suy nghĩ giằng xé, hoàn toàn không hay biết nét mặt Lục Hằng ngày một lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Lục Hằng không thể kìm nén sự bực dọc trong lòng mà muốn xé toang chiếc mặt nạ giả tạo, Thẩm Nam Chi bất chợt ngẩng đầu, cắn chặt răng, giọng tuy nhỏ nhưng lại ẩn chứa vài phần kiên định, nghiêm túc thưa: “Được, ta sẽ cố gắng chuẩn bị tốt việc này. Giao cho ta đi.”

Lục Hằng thoáng ngẩn người, vẻ giận dữ phút chốc đông cứng, hắn ngạc nhiên nhìn đôi mắt nàng, nơi ánh lên tia sáng tựa hồ khiến dung nhan nhợt nhạt của nàng bỗng chốc có phần cuốn hút kỳ lạ.

Nhưng cảm giác ngỡ ngàng ấy cũng nhanh chóng tan biến, Lục Hằng hồi thần, khóe môi cong lên một nụ cười mãn nguyện, gật đầu, che giấu đi vẻ nham hiểm trong ánh mắt: “Được, vậy nàng hãy làm cho tốt, chớ để xảy ra sai sót gì.”

Lục Hằng đến dường như chỉ để nói về chuyện này. Thấy Thẩm Nam Chi đã đáp ứng, hắn vội vàng ăn qua loa vài miếng rồi không hề có ý định nán lại, chỉ hời hợt nói mấy câu rồi rời đi.

Một bàn ăn sáng vốn đã không hợp khẩu vị, thêm vào trọng trách bất ngờ đổ xuống người, khiến Thẩm Nam Chi chẳng thể nào ăn nổi vài miếng.

Ngồi trong phòng một lát, cảm giác đói bụng mới dần dâng lên, nhưng vị đắng ngắt trong miệng mãi vẫn chưa tan.

Thẩm Nam Chi gọi đến Xuân Hạ: “Hôm nay trong bếp có làm bánh ngọt không?”

Xuân Hạ ngẫm nghĩ một lát, rồi lắc đầu đáp: “Thưa, không có.”

“Thế còn bánh khác thì sao?”

Xuân Hạ quay sang nhìn Thu Đông một cái, rồi lại quay lại đáp: “Cũng không có.”

Thẩm Nam Chi thoáng nhíu đôi mày thanh tú, đành miễn cưỡng hỏi: “Vậy còn canh ngọt?”

Nghe vậy, Thu Đông bước lên nửa bước, cúi đầu đáp: “Bẩm thế tử phi, trong phủ các chủ nhân phần lớn chuộng khẩu vị đậm đà, thích cay chứ không thích ngọt. Nếu không có lệnh trước, nhà bếp thường sẽ không chuẩn bị đồ ngọt.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Xuân Hạ cũng gật đầu phụ họa: “Thế tử phi muốn dùng chút đồ ngọt sao? Nô tỳ sẽ đi truyền lệnh nhà bếp làm ngay, khi nào xong sẽ mang tới.”

Thẩm Nam Chi trầm ngâm một thoáng, rồi khẽ giơ tay ngăn lại, đứng dậy nói: “Không cần làm phiền, ta sẽ tự mình xuống bếp xem thử, các ngươi cứ lo việc khác đi.”

Tuy thân phận thế tử phi hiện tại không thích hợp để tự mình vào bếp – nơi đầy mùi khói dầu, nhưng Thẩm Nam Chi vốn đã quen thuộc với bếp núc từ trước.

Khi Thẩm Vĩnh Quang chưa đỗ đạt công danh, Thôi Anh Tú vì không khéo tay, nên Thẩm Nam Chi đã sớm học nấu nướng. Sau này, khi cả gia đình dọn về Trường An, Thôi Anh Tú thường sai nàng xuống bếp lo liệu các yến tiệc quan trọng. Thôi Anh Tú giải thích rằng vì nàng không tài không đức, xuất hiện ở yến tiệc chẳng xứng tầm, ở sau bếp lo việc còn hơn để nàng nhàn rỗi vô dụng nơi hậu viện.

Dẫu rằng xưa nay chưa từng được nghe ai khen ngợi hay tỏ lòng vui mừng trước tài nghệ bếp núc của mình, nhưng Thẩm Nam Chi vẫn tự nhận thấy tay nghề nấu nướng của mình cũng coi như không tệ. Nếu mai sau nàng thật sự có thể sống cuộc đời mà bản thân hằng mong ước, có lẽ nàng sẽ trở thành một nữ đầu bếp cũng chưa biết chừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận