Tẩu Tẩu, Hãy Ở Bên Ta Đi
Chương 41
Đang nghĩ ngợi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng trở mình, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng hơn, khiến nàng giật mình, định quay người nhường chỗ cho Lục Hằng, thì bị một cánh tay nóng rắn ôm lấy eo.
Cơ thể nàng bỗng nhiên căng cứng, đồng tử co rút lại, ngay lập tức nín thở.
Trong bóng tối, phía sau truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, phả vào cổ nàng, mang theo sự mờ ám khiến người ta xấu hổ bối rối, rồi lại hít một hơi thật sâu: "Nàng dùng gì để tắm thế, sao thơm như vậy?"
Giọng nói trầm thấp của người nam nhân truyền đến từ phía sau, hơi thở phả ra khiến cổ nàng ngứa ngáy.
Nàng ngẩn người một chút, dường như cảm thấy lời này sao nghe quen tai.
Rất nhanh nàng liền nhớ ra Lục Văn cũng từng nói câu này với nàng, sau đó nàng tặng hắn bánh xà phòng tự tay làm, tuy không nhận được phản hồi của Lục Văn về việc này, nhưng nàng đoán nếu không bị trả lại, hẳn là hắn vui vẻ nhận lấy.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nhưng rõ ràng, giọng điệu của Lục Hằng lúc này, và tư thế hai người nằm nghiêng ôm nhau trên giường, hoàn toàn khác với ý đồ của Lục Văn khi nói câu này hôm đó.
Nàng hơi mất tự nhiên cử động cổ, quay lưng về phía Lục Hằng, căng thẳng đến mức khó thở, nhưng vẫn thành thật đáp: "Là... là bánh xà phòng ta tự làm."
Lục Hằng hơi nhíu mày ở vị trí nàng không nhìn thấy, hai chữ "xà phòng" quả thực có chút lạc lõng trong bầu không khí mập mờ này, hắn tưởng nàng sẽ nói đến hương liệu mà nữ nhân hay dùng, hoặc là cánh hoa thả trong bồn tắm.
Lục Hằng im lặng thu tay về, trong khoang mũi vẫn còn vương vấn mùi hương thoang thoảng này, quả thực thơm ngọt thanh mát đến mức khiến người ta hơi loạn nhịp, nhưng hắn vẫn kìm nén được sự bốc đồng, không muốn thừa nhận mình bị người nữ nhân nhạt nhẽo này mê hoặc.
Thoát khỏi sự chạm vào của Lục Hằng, nàng cũng dần thả lỏng, nếu chỉ là yên ổn ngủ như vậy, dường như cũng không khó khăn như nàng tưởng, hơn nữa cả ngày mệt mỏi khiến nàng đã gần như không mở mắt ra được nữa.
Nửa mê nửa tỉnh, nàng dường như nghe thấy Lục Hằng lại nói gì đó bên cạnh: "Hai ngày nữa nàng đi cùng ta tham dự một bữa tiệc, nếu sau này có người hỏi, nàng cứ nói trong suốt bữa tiệc nàng luôn ở bên cạnh ta, biết chưa?"
Nàng nghe không rõ, suy nghĩ đã chìm vào giấc ngủ, chỉ nghe thấy tiếng động liền đáp lại một tiếng không nhẹ không nặng, còn cụ thể là đáp lại cái gì, dường như không nhớ rõ.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng nàng đã dậy, nhẹ nhàng không dám đánh thức Lục Hằng, nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi phòng, đi chuẩn bị cho bữa tiệc của Lục Oanh.
Lục Oanh không giải thích nhiều về bữa tiệc này, nàng chỉ biết những người đến dự tiệc đều là bạn bè cùng trang lứa với Lục Oanh, đã là tụ tập của các cô nương, việc chuẩn bị đồ ăn nàng liền chọn những món thanh đạm dễ ăn.
Từ đĩa trái cây khai vị đến bữa trưa thịnh soạn, cuối cùng là món tráng miệng sau bữa ăn, nàng bận rộn suốt gần hai canh giờ.
Vì Lục Oanh đặc biệt dặn dò đầu bếp trong phủ đã ăn đến ngán rồi, mà bữa tiệc lần này nàng ấy chỉ muốn nếm thử tay nghề của nàng, nên nàng không để người làm trong bếp nấu nướng, khi họ đến làm việc cũng chỉ để họ phụ giúp, thời gian gấp rút nàng liền chuẩn bị luôn cả bữa sáng cho những người khác trong phủ, mãi đến khi tất cả đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, trời đã sáng rõ.
Bên này hạ nhân ở các viện vừa bưng bữa sáng nàng chuẩn bị đi, nàng lau mồ hôi trên trán, cũng định về phòng tắm rửa rồi báo cho Lục Oanh biết bữa tiệc đã chuẩn bị xong.
Thân phận tôn quý như thế tử phi mà đích thân xuống bếp, lại còn tất bật đến mức mồ hôi nhễ nhại chỉ để đổi lấy một chút thông tin về đại điển tế lễ, nếu đổi lại là người khác, chỉ e sẽ cho rằng Lục Oánh đang cố ý làm khó.
Nhưng Thẩm Nam Chi lại hoàn toàn không nghĩ như vậy, nàng có thể báo đáp Lục Oánh, thậm chí trong lòng còn âm thầm đoán, liệu đây có phải là một loại công nhận của Lục Oánh dành cho nàng hay không.
Dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng đối với nàng mà nói, điều này đã vô cùng quý giá.
Thẩm Nam Chi thu dọn xong xuôi liền định đến viện của Lục Oánh, nhưng còn chưa kịp đi thì nha hoàn trong viện của Từ thị đã vội vàng tìm đến: "Thế tử phi, phu nhân cho gọi người mau chóng qua đó."
Thẩm Nam Chi sửng sốt, Từ thị chưa từng triệu kiến nàng vào những lúc khác ngoài giờ thỉnh an, thậm chí ngay cả khi thỉnh an cũng như thể không có gì để nói với nàng, luôn luôn qua loa cho xong chuyện.
Nàng theo bản năng nhớ lại xem sáng nay lúc thỉnh an Từ thị mình có nói sai điều gì không, nhưng nghĩ mãi không ra, đành khẽ gật đầu, rồi đi đến viện của Từ thị.
Vào đến sảnh phụ, Từ thị đang ngồi bên bàn, trên bàn bày vài món ăn nhìn rất quen mắt, Thẩm Nam Chi liếc nhìn, nhanh chóng nhận ra đây là bữa sáng mà nàng đã chuẩn bị cho những người khác trong phủ sáng nay khi ở trong bếp.
Tuy là nhân tiện chuẩn bị khi đã chiếm dụng nhà bếp, nhưng Thẩm Nam Chi lại giấu đi chút tâm tư khó nói nên lời.
Nàng biết mình gả vào Lục gia vốn không phải xuất phát từ tình yêu, thậm chí so với sự bất đắc dĩ của nàng, Lục gia càng bài xích và chán ghét nàng hơn, những ngày tháng thế này càng kéo dài thì không biết sẽ ra sao, nàng cũng chẳng có bản lĩnh gì khác, có lẽ để mọi người trong phủ biết nàng cũng có chút tài lẻ, hoặc là nhớ đến chút lòng thành lấy lòng của nàng, trong lòng sẽ đối xử với nàng khoan dung và hòa nhã hơn một chút.